Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1631 - Chương 1630: Phá Cục

Chưa xác định
Chương 1630: Phá cục

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của những cường giả Pháp Vực Cảnh như Thanh Dương, Thiên Kiếm Tôn cũng trở nên âm trầm, bọn họ không nhịn được hét to lên rồi đột nhiên ra tay.

Biển máu này quá mức tà ác, lại có thể không ngừng thôn phệ vạn vật sinh linh. Nếu quả thật để nó tùy ý khuếch trương, đại lục Thánh Châu đứng mũi chịu sào e rằng sẽ không còn tồn tại nữa. Mà gần như tất cả vốn liếng của các đại tông phái đều ở chỗ này, cho nên nếu như đại lục Thánh Châu thực sự bị phá hủy, như vậy tông môn của bọn họ e rằng cũng chẳng còn lại nữa.

Uỳnh!

Vào lúc này từng đòn công kích có uy lực kinh thiên phóng lên trời, cuối cùng cuốn theo uy thế mênh mông, đánh thẳng vào trong biển máu sền sệt quỷ dị kia.

Nhưng mà những đòn công kích có uy lực kinh thiên kia lại gần như chỉ có thể là đục mấy cái lỗ to trên biển máu khổng lồ kia, hơn nữa chỉ trong nháy mắt là biển máu đã khôi phục lại rồi.

Chưa kể đến, nguyên khí ẩn chứa trong những đòn công kích cường đại kia tựa như là cũng trở thành khẩu phần lương thực của biển máu, khiến cho tốc độ khuếch trương của biển máu lại tăng thêm mấy phần, chỉ trong nháy mắt đã biến thành mấy trăm dặm.

Người trong đại quân của Thương Huyền Minh chật vật lui về phía sau.

Vòng vây vừa hình thành lúc trước đây lập tức tán loạn.

Sắc mặt của mấy người Thanh Dương Chưởng môn cũng trở nên tái nhợt.

- Biển máu này quá mức quỷ dị, ngay cả nguyên khí ẩn chứa sức mạnh của Pháp Vực rơi vào trong đó cũng sẽ bị cắn nuốt trong khoảnh khắc.

Đơn Thanh Tử ngưng trọng nói.

- Xem ra những năm qua, Thánh Nguyên kia trốn trong Thánh Cung chính là vì chuẩn bị cho thứ này. Nếu sớm biết như thế, chúng ta đã sớm đồng ý liên thủ, đánh lên Thánh Cung rồi. Cho dù không phá hủy được thì tối thiểu nhất cũng không thể khiến hắn thuận lợi như thế.

Thiên Kiếm Tôn cũng thở dài một tiếng, có chút hối hận.

Thanh Dương Chưởng môn lắc đầu, không nói gì, bởi vì hiện tại những lời này đều nói nhảm, bây giờ nói ra cũng không có chút ý nghĩa nào.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở một bên. Hiện nay, cục diện bên phía bọn họ không quá tốt, bởi vì bọn họ hiển nhiên là không có biện pháp gì đối với đòn sát thủ Thánh Nguyên trù bị nhiều năm kia rồi. Mà người duy nhất có năng lực tạo thành uy hiếp đối với Thánh Nguyên cũng chỉ có Chu Nguyên rồi.

Từ lúc biển máu kia vừa xuất hiện, ánh mắt của Chu Nguyên vẫn chưa từng dời khỏi nó, ở bên trong con mắt của hắn, Thánh Văn lưu chuyển, nhìn trộm sự huyền bí ở trong đó.

Sau một hồi khá lâu, hắn từ từ thu hồi ánh mắt, nói:

- ‘Sâm La Thánh Huyết Trì’ này cũng không có đơn giản như chúng ta nhìn thấy vậy, trong đó có tầng tầng không gian điệp gia, tựa như là một mê cung. Bất luận cái công kích gì đánh vào nó đều sẽ rơi vào trong mê cung gồm vô số tầng hư không kia, do đó tự nhiên không có khả năng phá hư biển máu.

Nghe xong lời giải thích của Chu Nguyên, mấy người Thanh Dương Chưởng môn cũng tập trung tinh thần nhìn lại, quả nhiên cũng mơ hồ phát giác được, không gian ở trong biển máu kia có chút vặn vẹo, thần niệm rơi vào trong đó tựa như là chui vào không gian khác.

Chỉ là mê cung hư không ẩn chứa ở trong biển máu này quá mức phức tạp, phức tạp đến mức người ở loại cấp độ như bọn họ đều khó có thể quan sát toàn diện.

- Thủ đoạn này quả nhiên là huyền diệu khó lường, nghĩ đến đây hẳn là thủ bút tới từ Thánh tộc?

Chu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người tóc bạc đứng ở bên trên biển máu kia, nói.

- Nếu không thì chỉ bằng thực lực của một Bán Thánh như ngươi e rằng là không có năng lực làm ra đến.

Thánh Nguyên mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Nhãn lực không tệ.

Hắn cũng chẳng muốn phủ nhận, hoặc là nói, khi đối mặt với một đám người cuối cùng đều sẽ bị hắn gạt bỏ, hắn cũng không cần phải tốn công giải thích.

- Lúc này, cường giả đỉnh tiêm của Thánh Cung ngươi có lẽ đều đã tiến vào trong mê cung hư không trong biển máu, trấn thủ rất nhiều chỗ đầu mối then chốt ở trong đó, bởi vì biển máu này vô cùng hùng vĩ, chỉ bằng thực lực của ngươi thì khó có thể một mình khống chế nó.

Chu Nguyên chậm rãi nói.

Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, mấy người Thanh Dương Chưởng môn lập tức cảm thấy có chút kinh hãi, bọn họ đưa mắt nhìn qua biển máu ở phía dưới, trong này vậy mà ẩn núp rất nhiều cường giả đỉnh tiêm của Thánh Cung hay sao? Điểm này, bọn họ thế nhưng mà chưa từng phát giác được.

Thánh Nguyên Cung chủ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong ánh mắt có ánh sáng lạnh lóe lên, sau một lúc lâu, hắn mới buồn bã nói:

- Năm đó không thể tiện tay gạt bỏ con sâu cái kiến nhỏ bé nhà ngươi thật sự là một chuyện làm cho người ta cảm thấy hối hận.

- Chỉ có điều có thể xem thấu thì như thế nào? Sâm La Thánh Huyết Trì đã được hình thành, ngươi không ngăn cản được, nó sẽ không ngừng khuếch trương, thẳng đến khi thôn phệ tới mức cực hạn. Mà ta theo đó cũng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng triệt để vượt qua một bước kia, trở thành Thánh Giả Cảnh.

- Chu Nguyên ... các ngươi ... không có phần thắng.

Giọng nói của hắn hờ hững tựa như là Thần Linh tuyên án.

Người trong đại quân của Thương Huyền Minh lập tức bạo động, trong mắt không ít người có biểu cảm mờ mịt, thất thố hiện ra đến. Trước đây, bởi vì chiến đấu thuận lợi đã làm cho bọn họ có ảo tưởng rằng có thể rất nhanh chấm dứt trận đại chiến này, làm cho Thương Huyền Thiên an bình trở lại, nhưng mà biến cố hiện tại đã làm cho bọn họ minh bạch sự thật tàn khốc đến thế nào.

Bọn họ không chỉ có không thể nhanh chóng kết thúc hỗn loạn, thậm chí cả đại lục Thánh Châu ở dưới chân bọn họ đều có khả năng sẽ bị hủy diệt.

Trong lúc mờ mịt thất thố, có mấy người ngẩng đầu lên, cuối cùng ánh mắt im ắng hội tụ ở phía trên bóng người trẻ tuổi đang đứng ở trên đỉnh núi kia.

Trong lúc không để ý, bóng người kia cũng đã trở thành hy vọng cuối cùng của Thương Huyền Thiên.

Mà ngay cả mấy người Thanh Dương Chưởng môn đều trầm mặc xuống, ánh mắt của bọn họ không tự chủ được nhìn về bóng người ở phía trước kia.

Bình Luận (0)
Comment