Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chu Nguyên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thánh Nguyên Cung chủ.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, hình như có một cảm giác áp bách mạnh mẽ đến mức khó có thể hình dung xuất hiện ở giữa bọn họ rồi lan tràn ra khắp không gian, ở dưới loại áp bách vô hình này, sắc mặt của người ở hai bên đều hơi hơi biến đổi, coi như là cường giả Pháp Vực Cảnh cũng không ngoại lệ.
- Thánh Nguyên, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Vào lúc này, Thanh Dương Chưởng môn mở miệng, giọng nói trầm thấp của ông vang lên.
Thánh Nguyên Cung chủ liếc nhìn Thanh Dương Chưởng môn một cái rồi nói:
- Thanh Dương, chênh lệch giữa ngươi cùng sư tôn Thương Huyền của ngươi đích thật là không nhỏ, vốn dĩ là bổn tọa còn tưởng rằng, người sẽ trở thành đối thủ cuối cùng trước khi nhập Thánh của ta sẽ là ngươi cơ đấy.
- Hoặc ít ra thì cũng là những người quen cũ như Thiên Kiếm Tôn, Cổ Kình hay Đơn Thanh Tử cũng được!
- Kết quả hiện tại, bốn người các ngươi thật sự làm cho ta quá thất vọng rồi. Bốn vị Chưởng môn của Thánh Tông ngược lại là bị một thằng nhóc chưa mọc hết tóc vượt qua, hiện nay thậm chí còn để hắn tùy ý chỉ huy nữa.
Thiên Kiếm Tôn mở mắt ra, giọng nói già nua vang lên:
- Thánh Nguyên, những lời nhàm chán này không cần nói nhiều như vậy. Mặc dùchúng ta cổ hủ nhưng đạo lý người giỏi đứng trên thì vẫn là hiểu.
- Ở chỗ này châm ngòi ly gián là do ngươi cảm thấy sợ hãi hay sao?
Đơn Thanh Tử Cung chủ của Bách Hoa Tiên Cung cũng cười lạnh nói.
Thánh Nguyên mỉm cười, nói:
- Hẳn là trong khoảng thời gian này các ngươi đã được hưởng cảm giác gọi là ‘Đánh đâu thắng đó’ nhưng cảm giác này thật là đã làm cho các ngươi quên hết tất cả rồi đó!
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi nhưng biểu cảm trong ánh mắt lại cực kỳ hờ hững, trong đó thậm chí còn hiện lên biểu cảm trào phúng:
- Các ngươi có thể đi đến nơi đây, không phải các ngươi lợi hại mức nào mà là bổn tọa muốn các ngươi đến tại đây mà thôi.
Nói đến đây, ánh mắt của Thánh Nguyên chuyển hướng, nhìn về phía Chu Nguyên rồi hắn thản nhiên nói tiếp:
- Lại nói tiếp, ta còn phải cảm tạ ngươi đã đưa nhiều vật huyết tế như vậy đến đây, đúng là đã giúp ta đỡ mất rất nhiều công sức.
Lời này của Thánh Nguyên truyền ra lập tức lại khiến cho người trong đại quân của Thương Huyền Minh càng cảm thấy bất an.
Thậm chí ngay cả mấy người Thanh Dương cũng vậy, trong lòng đềuhơi trầm xuống.
Thánh Nguyên Cung chủ đứng lơ lửng giữa hư không, ánh mắt của hắn nhìn qua một chỗ ở sâu trong Thánh Cung, cười nói:
- Thời gian đã đến. Thanh Dương, các ngươi cho rằng ta ở trong Thánh Cung nhiều năm như vậy không xuất hiện cũng chỉ là do đang dưỡng thương thôi hay sao?
- Không, thương thế kia đã sớm tốt rồi, ta bế quan nhiều năm chỉ là vì ngày hôm nay mà thôi.
- Bổn tọa đã chờ buổi yến tiệc thịnh soạn này lâu lắm rồi.
Nói xong, Thánh Nguyên chậm rãi nâng hai bàn tay lên, đầu ngón tay nhanh chóng kết thành ấn pháp.
Uỳnh!
Ngay khi ấn pháp được kết thành, ở chỗ sâu trong Thánh Cung đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên, vọng khắp mọi nơi. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều tỏ ra hoảng sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy một dòng nước lũ màu đỏ tươi đột nhiên phụt lên từ trong đó rồi nhanh chóng hóa thành một biển máu mênh mông, sóng cả cuồn cuộn đánh về bốn phương.
Ở những chỗ dòng nước lũ màu đỏ tươi kia lướt qua, hết thảy mọi thứ đều bị tan rã, thậm chí kể cả thiên địa nguyên khí!
Thánh Cung bên trong dãy núi là thứ đứng mũi chịu sào, lập tức biến mất, mà dòng nước lũ màu đỏ tươi kia tựa như ác ma vậy, không ngừng tiến lên.
Xơi tái tất cả mọi thứ trên đường nó lướt qua bất luận là sinh linh, vật thể.
Trong đại quân của Thương Huyền Minh, có người kinh hãi, đánh ra mấy đòn, ý đồ đánh nát những con sóng đang lan đến.
Nhưng những đòn công kích này rơi vào trong biển máu, không tạo ra chút gợn sóng nào, ngược lại nguyên khí ẩn chứa trong đó tựa như là cũng bị biển máu thôn phệ, tiếp theo trở thành chất dinh dưỡng giúp nó mở rộng thêm.
Chỉ trong vòng khoảng mười giây ngắn ngủi, biển máu kia đã bao trùm một khu vực rộng lớn, phạm vi mấy trăm dặm!
Mùi tanh xộc thẳng lên trời!
Vào lúc này, con ngươi của mấy người Thanh Dương Chưởng môn cũng co rụt lại, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, biển máu ở trước mắt tựa như là sinh vật còn sống nào đó vậy, tràn ngập sự quỷ dị cùng đáng sợ không có cách nào để hình dung.
Loại quỷ dị này chỉ là cảm giác xẹt qua nhưng cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Thánh Nguyên Cung chủ đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn qua biển máu sền sệt đang mở rộng ra kia, mái tóc trắng phất phới, nụ cười tươi trên mặt của hắn cũng vào lúc này bắt đầu vặn vẹo.
- Chư vị, để ta giới thiệu cho các ngươi.
- Vật trước mắt tên là ‘Sâm La Thánh Huyết Trì’, nó sẽ không ngừng tan rã bất luận mọi thứ tồn tại trên đường nó lướt qua. Bất luận là thiên địa nguyên khí hay là núi sông, nó đều có thể thôn phệ, sau đó hóa thành một loại sức mạnh đặc biệt tên là Sâm La Huyết Khí.
- Cuối cùng nó sẽ truyền số Sâm La Huyết Khí về lại cho ta, mà ta ... Thì là có thể Sâm La Huyết Khí này để trở thành một vị Thánh Giả chính thức.
- Chỉ có điều các ngươi cũng yên tâm, nó sẽ không vĩnh viễn thôn phệ một cách không chừng mực. Dựa theo suy đoán của bổn tọa, chỉ cần nuốt vào khoảng một phần mười diện tích của Thương Huyền Thiên, nó sẽ đạt tới cực hạn.
Thánh Nguyên Cung chủ nhìn qua mấy người Thanh Dương Chưởng môn đang tức giạn đến nứt mắt, mỉm cười.
- Một phần mười diện tích của Thương Huyền Thiên đổi lấy một vị Thánh Giả xuất thế, chuyện này có lẽ xem như là một chuyện rất có lợi nhất chứ nhỉ?
Biển máu sền sệt mà quỷ dị tựa như là vật còn sống nào đó vậy, trong lúc khuếch trương thì tham lam cắn nuốt hết thảy mọi thứ.
Trong lúc bối rối, người trong đại quân của Thương Huyền Minh không ngừng phản kích, nhưng mà không có hiệu quả gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn biển máu kia không ngừng khuếch trương.
- Ra tay, ngăn cản nó!