Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1653 - Chương 1652: Lực Lượng Của Thánh Giả

Chưa xác định
Chương 1652: Lực lượng của Thánh Giả

Gương mặt xinh đẹp của Tô Ấu Vi có chút tái nhợt, nàng không nhịn được muốn lao về phía thung lũng kia, tìm kiếm Chu Nguyên.

Nhưng Võ Dao lập tức giữ chặt nàng, nói:

- Không nên xúc động!

Lúc này cung chủ Thánh Nguyên đang quan sát tứ phương, bất cứ ai có động tá, đều sẽ tiến vào tầm công kích của hắn.

Sắc mặt hiện nay của Triệu Mục Thần cũng vô cùng ngưng trọng, hắn chậm rãi nói:

- Mặc dù Thánh Giả rất khủng bố, nhưng cái tên Chu Nguyên này lại là quái thai, không thể dùng cái nhìn tầm thường để xem xét.

Tô Ấu Vi hít sâu một hơi, dần tỉnh táo lại, nhưng đôi mắt như thu thủy lại vẫn vô cùng lo lắng.

Mà trong lúc vô số người trong Thương Huyền Thiên lo lắng sợ hãi, ánh mắt đạm mạc của cung chủ Thánh Nguyên cũng nhìn vào trong thung lũng sâu thẳng kia, cười nhạt một tiếng:

- Ánh sáng.

Mà tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy ánh sáng giữa thiên địa này trực tiếp hội tụ vào trong thung lũng, chiếu xuyên qua vực sâu hắc ám kia.

Cuối cùng, ánh sáng hội tụ lại, chỉ thấy tại một nơi cực sâu trong thung lũng kia, có một bóng người đang nằm ngửa lên trời.

Toàn thân người này đã không còn chỗ lành lặn, nhiều chỗ lộ ra xương trắng, ngay cả nội tạng cũng tổn thương không chịu nổi, cực kì thê thảm.

- Ha ha, không tồi không tồi. Đón nhận một kích của Thánh Giả, lại còn có thể giữ được một hơi. – cung chủ Thánh Nguyên nhìn thân thể tàn phá kia, vỗ nhẹ tay, nói.

Mà bị ánh sáng mạnh chiếu vào, bóng người be bét máu thịt kia cũng có phản ứng, chỉ thấy hắn gian nan mở mắt ra, máu thịt trên thân thể ngọ nguậy, muốn tự chữa trị.

Nhưng Thánh lực xâm nhập vào thân thể lại ngăn trở Thánh Long Chi Khu tự chữa trị, đồng thời thỉnh thoảng còn có đau đớn kịch liệt truyền tới.

Chu Nguyên thở hổn hển một hơi, vô lực nằm té trên mặt đất, mặc cho máu tươi chảy xuôi. Lần này đối kháng với một kích của Thánh Giả, xem như làm cho hắn được thế nào là Thánh lực.

Nếu không nhờ hắn có Thánh Long Chi Khu, nguyên khí tự thân đã đạt tới cửu phẩm, lại thêm sức mạnh của Tổ Long Bàn Thiên Thuật, nói không chừng hắn giờ đây đã không còn hơi thở.

Dù sống được, nhưng hiện giờ hắn đã trọng thương tới mức không động được một ngón tay.

Thánh Giả, quả nhiên khủng bố.

Ánh mắt cung chủ Thánh Nguyên hờ hững, nhìn từ trên cao xuống, hiển nhiên hắn cố ý dùng sáng sáng chiếu tới chỗ Chu Nguyên, chính là muốn để bộ dáng chật vật này của hắn truyền khắp mỗi nơi mỗi chỗ Thương Huyền Thiên. Dùng cái này để nói cho mỗi sinh linh trong Thương Huyền Thiên, hi vọng mà bọn hắn vẫn dựa dẫm, bây giờ đã gần như hấp hối rồi.

Mà trong thành Đại Chu kia, lúc này Chu Kình đã đỏ cả vành mắt, Tần Ngọc thì càng khóc nấc thành tiếng, đau lòng không thể đè nén được.

Thân là một người mẹ, trông thấy con mình bị thương thê thảm như vậy, lòng nàng đau như đao cắt.

Vô số sinh linh Thương Huyền Thiên thấy cảnh này, không khỏi phẫn nộ, nhưng sự phẫn nộ ấy cũng mang theo cảm giác vô lực, bởi vì bọn hắn không thể làm được bất cứ chuyện gì.

Nhưng đồng thời, bọn hắn cũng sinh ra lòng kính ý đối với Chu Nguyên, bởi vì ai cũng biết, Chu Nguyên đang vì toàn bộ sinh linh Thương Huyền Thiên mà chiến đấu.

- Minh chủ Chu Nguyên, tạ ơn ngài!

- Minh chủ Chu Nguyên, vất vả rồi!

- Minh chủ Chu Nguyên, nguyện ngài vô tai vô nạn!

- …

Vô số sinh linh nhỏ giọng thì thào, thần thái tôn sùng mà thành kính, bọn họ không làm được gì, nên cũng chỉ có thể dùng cách cầu nguyện này để cảm tạ.

Cung chủ Thánh Nguyên đứng giữa hư không, nghiêng đầu, như nghe thấy vô số âm thanh cầu nguyện cùng cảm kích của sinh linh Thương Huyền Thiên, không nhịn được cười khẽ.

- Chu Nguyên, ngươi nhìn, nhờ có ta, mà giờ đây ngươi đạt được sự tôn trọng tận tâm của vô số sinh linh Thương Huyền Thiên này.

Nhưng hắn lại lắc đầu, khinh miệt nói:

- Đáng tiếc, sự tôn trọng của một đám kiến sâu thì có ích gì? Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, bọn hắn chỉ là súc sinh đợi làm thịt mà thôi.

- Thôi được, ta sẽ khai ân một lần, trực tiếp kết liễu người được coi là hi vọng của Thương Huyền Thiên này trước mặt bọn họ, để cho bọn họ có thể cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng đi.

Khóe miệng cung chủ Thánh Nguyên cong lên một đường cong đầy dữ tợn, lại giơ tay, ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm vào thân ảnh giờ đây đã không thể động đậy nằm sâu dưới thung lũng kia.

- Bây giờ, ngươi có thể đón đỡ thêm một lần nữa sao?

Lại một vầng mặt trời sáng chói tỏa ra từ trên đầu ngón tay cung chủ Thánh Nguyên, vĩ lực vô biên tràn ngập, chợt bắn mạnh mà ra, phá vỡ hư không, trong vô số ánh mắt vô cùng kinh hãi kia, đánh về phía Chu Nguyên phía sâu dưới thung lũng.

Ông!

Mặt trời rơi xuống, tan rã vạn vật.

Chu Nguyên nằm tại sâu trong thung lũng, nhìn qua vầng mặt trời hủy diệt đang hàng lâm kia, gian nan cười cười, nói:

- Thánh Nguyên, lần này ngươi lại sau rồi. Tuy rằng lòng người nhỏ yếu, nhưng chưa hẳn vô dụng.

- Chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng. – cung chủ Thánh Nguyên lắc đầu, đè tay xuống, mặt trời ầm vang mà rơi.

Quang mang vô biên vô tận bộc phát ra chiếu rọi cả thung lũng, tựa như một cột sáng thông lên tận trời.

Vô số người lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.

Nhưng cũng chính vào lúc này, lực lượng hủy diệt vô biên vố đang tàn phá kia, lại chợt ngưng lại, sau đó nhanh chóng cuốn ngược trở về với tốc độ kinh người.

Chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, lực lượng kinh khủng đủ để hủy diệt địa vực mấy trăm vạn dặm kia lại biến mất một cách vô cùng quỷ dị.

Giờ khắc này, từ trong ngoài Thương Huyền Thiên, vô số ánh mắt chấn kinh nhìn tới.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, tại sâu trong thung lũng kia, ở hư không phía trên Chu Nguyên, chẳng biết lúc nào xuất hiện một viên ấn đá cổ xưa.

Ấn đá tỏa ra khí tức vĩnh hằng, tựa như ngay từ lúc thiên địa sinh ra, nó cũng đã tồn tại vậy.

Mà Thánh lực do cung chủ Thánh Nguyên phát ra kia, cũng chính bị chiếc ấn đá cổ xưa này hấp thu hết.

Ấn đá tỏa ra ánh sáng thần thánh, chiếu rọi lên thân thể tàn phá của Chu Nguyên ở phía dưới, mà thân thể vốn bị Thánh lực ăn mòn mà khó có thể tự chữa trị kia, lúc này lại đang lành lại với tốc độ kinh người.

Cảm nhận được lực lượng đang khôi phục nhanh chóng trong cơ thể, ánh mắt Chu Nguyên bắt đầu trở nên sáng tỏ, sắc bén.

Hắn nhìn về phía hư không, nơi cung chủ Thánh Nguyên bắt đầu âm trầm mặt, trên mặt lộ ra ý cười xán lạn:

- Lão cẩu Thánh Nguyên, xem ra ngươi vẫn chưa thể giết được ta!

Bình Luận (0)
Comment