Nhưng Chu Nguyên vẫn cứ thể hiện ra lòng kiên nghị lớn lao. Cho dù lúc này khuôn mặt hắn đã trở nên vô cùng dữ tợn vì đau đớn, hai mắt đỏ bừng, nhưng hắn lại chưa từ bỏ, ngược lại không ngừng gầm lên, điên cuồng vận dụng Thánh Long chi khí.
Mỗi khi Thánh Long Chi Khu bị đánh nát, hắn lại dùng Thánh Long chi khí khôi phục.
Nhưng hiển hiên loại tình hình sẽ không kéo dài, sớm muộn cũng có lúc Chu Nguyên dùng hết Thánh Long chi khí, đến lúc đó thân thể không thể khôi phục kịp, chỉ sợ sẽ bị Thiên Quang Thần Lôi kinh khủng kia phá hủy trong nháy mắt.
Lão tổ Thương Huyền thấy cảnh này, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng. Thiên Tâm Kiếp vốn dùng để thử thách Thánh Giả, mà Chu Nguyên có thể kiên trì tới được bây giờ, là vì nội tình của hắn quá mức hùng hậu.
Nhưng nếu cứ để tình hình này kéo dài, vậy Chu Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Lão tổ Thương Huyền hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt Thương Huyền Thánh Ấn, mượn nhờ một tia lựa lượng quyền lực sau cùng kia để điều khiển Thánh Ấn.
Dường như có một gợn sóng bống lan tràn ra từ trên ấn đá, vượt qua không gian, tràn về mỗi một nơi hẻo lánh trong Thương Huyền Thiên.
Giờ khắc này, trong đầu vô số sinh linh trong Thương Huyền Thiên đều đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Đó là có từng cột sáng màu đỏ tươi đang nhanh chóng lan tràn, cột sáng thẳng tới trời cao, tựa như dòng máu của ác ma, mỗi chỗ nó lướt qua, hết thảy sinh linh đều tan rã, chỉ có tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra.
Thấy cảnh này, vô số sinh linh không khỏi run rẩy sợ hãi
Hình ảnh lại thay đổi, cuối cùng hiện ra cảnh tượng Chu Nguyên đang đau đớn chống chịu Thiên Tâm Kiếp.
- Đại kiếp diệt thế, khấn nguyện trời cao, dũng giả bất diệt!
Cùng lúc đó, một thanh âm to lớn cũng vang vọng trong tâm trí mỗi sinh linh. Giờ khắc này, tựa như lòng có cảm ngộ, bọn họ đều biết bản thân cần làm cái gì.
Trên tường thành Đại Chu.
Chu Kình, Tần Ngọc đều đỏ bừng mắt nhìn thân ảnh đang không ngừng bị thần lôi bổ xuống kia, sau đó lại đột nhiên nghe thấy thanh âm vang vọng trong đầu.
Thế là, bọn họ không hề do dự nhắm mắt lại, dùng tâm tình vô cùng thánh kính, cầu nguyện:
- Khấn nguyện trời cao, dũng giả bất diệt!
Trong thành Đại Chu, vô số thần dân cũng thành kính nhắm mắt, khẩn cầu:
- Khấn nguyện trời cao, dũng giả bất diệt!
Phóng mắt nhìn khắp mỗi nơi Thương Huyền Thiên, vô số sinh linh đồng thời quỳ xuống, bọn họ biết được hi vọng cuối cùng của Thương Huyền Thiên nằm ở thân ảnh đang đau đớn kiên trì dưới thần lôi kia.
- Khấn nguyện trời cao, dũng giả bất diệt!
- …
Vô số âm thanh cầu nguyện vang lên, cuối cùng hội tụ thành dòng lũ, dùng một loại phương thức đặc thù, tràn qua thời không, tràn vào trong Thương Huyền Thánh Ấn.
Trên Thương Huyền Thánh Ấn lập tức tràn ra từng tầng quang văn thần bí như ẩn như hiện, mà những lời cầu nguyện kia, cũng được trải qua một quá trình chuyển hóa thần diệu, biến thành một loại lực lượng mà ngay cả Thánh Giả cũng không cảm ứng được, tràn vào trong thân thể Chu Nguyên.
Mà cũng chính thời khắc này, thân thể đang không ngừng bị Thiên Tâm Lôi ăn mòn của Chu Nguyên lại đột nhiên tràn ra cảm giác kì lạ.
Hắn cảm thấy, bản thân bây giờ, như có một loại tính chất, đó là… bất tử bất diệt!
Đương nhiên, cái gọi là bất tử bất diệt chỉ là ảo giác của Chu Nguyên, dù sao ngay cả Thánh Giả chân chính cũng không dám bản thân xứng với bốn chữ này.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, có lẽ chỉ có Thần mới có thể có tính chất này.
Tuy rằng bất tử bất diệt là ảo giác, nhưng trong thân thể Chu Nguyên thật sự xuất hiện một loại lực lượng thần bí, nguồn lực lượng này làm cho thân thể, thần hồn của hắn trở nên cứng cỏi không gì sánh được.
Oanh!
Lại có một đạo Thiên Quang Thần Lôi đánh xuống, xé rách ra từng vết thương trên người Chu Nguyên.
Chỉ là lần này khi vết thương xuất hiện, không đợi Chu Nguyên khởi động Thánh Long chi khí chữa trị, lực lượng thần bí kia đã chủ động hòa vào trong thân thể hắn.
Một khắc này, Chu Nguyên cảm giác nhục thân mình đang nhúc nhích kịch liệt, thịt non nhanh chóng sinh ra, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, đã chữa trị lại miệng vết thương.
Mà lại, `sau lần chữa trị này, thân thể Chu Nguyên trở nên càng thêm cứng cỏi, mạnh mẽ.
Cảm giác được thay đổi này, trong lòng Chu Nguyên không khỏi chấn động. phải biết thân thể hắn bây giờ đã coi như là cực hạn trong Pháp Vực cảnh rồi. nếu muốn tiến thêm một bước, thì chỉ có thể là tăng lên thành đẳng cấp Thánh Thể của Thánh Giả thôi.
Nhưng muốn tăng lên như vậy là cực kì gian nan, như cung chủ Thánh Nguyên kia, khổ tu nhiều năn như vậy, cuối cùng còn phải nhờ vào quà tăng của Thánh Thần mới có thể hoàn thành lột xác, nhưng mà bây giờ, dưới sự trợ giúp của lực lượng thần bí kia, Chu Nguyên cảm giác thân thể của mình lại đang bắt đầu tiến bộ.
Nếu có thể tiếp tục quá trình này, vậy nói không chừng thân thể của hắn có thể đột phá cực hạn, bắt đầu tiếp xúc tới cấp độ Thánh Thể kia của Thánh Giả.
Phát hiện này khiến nhịp tim Chu Nguyên không khỏi tăng nhanh lên.
Thế là hắn ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn qua Thiên Quang Thần Lôi còn che trời ngặp đất ở trên đầu, những thần lôi mà trước đó hắn còn cảm thấy vô cùng đáng sợ này, bây giờ, lại không hiểu sao trở nên cực kì “đáng yêu”.
Chu Nguyên vươn hai tay, nghênh đón thần lôi giáng lâm.
Ầm ầm!
Vô số thần lôi tiếp tục giáng xuống, nhưng nếu để ý kĩ, có thể phát hiện lần này, khi càng ngày càng nhiều thần lôi trút xuống, thân thể Chu Nguyên lại đang dần dần phóng to.
Thân thể vốn ở dạng bình thường, nay lại tăng lên từng tấc cao, trực tiếp cao tới trăm trượng, tựa như người khổng lồ.
Vảy rồng màu tử kim bao trùm ngoài thân thể trước đó nay lại đều biến mất, mà làn da Chu Nguyên thì dần chuyển sang màu bạch ngọc, tựa như không hề trộng lẫn tạp chất, tỏa ra cảm giác tinh khiết tuyệt đối.
Mà ở trên thân hình bạch ngọc đó, có thể thấy từng đạo quang văn mạ vàng như ẩn như hiện, những đường vân này như nét mực tùy ý vẩy ra, nhưng nếu có thể kết nối chúng lại, thì sẽ phát hiện, những đường vân mạ vàng kia đang phác họa một đóa hoa sen!