Khi âm thanh ôn hòa mà vui mừng kia của lão tổ Thương Huyền vang vọng khắp thiên địa này, cùng thời khắc đó, trong lòng vô số sinh linh trong Thương Huyền Thiên đều có cảm ứng, đều nhất trí khom người bái về hướng Chu Nguyên.
- Chúc mừng Thiên Chủ!
Sự triều bái trong im ắng , lại khiến cho toàn bộ Thương Huyền Thiên trở nên kích động. nguyên khí thiên địa bắt đầu trở nên sôi trào, kích động, từng cơn sóng nguyên khí liên miên vô tận tràn ra khắp bốn phía, càn quét quả thương khung.
Nguyên khí thiên địa dồn nén quá mức nồng đậm, trực tiếp kết tinh thành mưa phùn, bao trùm mỗi nơi hẻo lánh của Thương Huyền Thiên.
Vô số người tu luyện không khỏi vui mừng, bởi vì bọn hắn có thể cảm giác được, trong cơn mưa phùn nguyên khí này ẩn chứa nguyên khí tinh thuân tới cỡ nào, nếu có thể hấp thu luyện hóa nó, có thể lấy được ích lợi thật lớn cho tu hành tự thân.
Cái này như một trận cơ duyên từ trên trời rơi xuống.
Như những vị đế vương khi đăng cơ, sẽ đại xá thiên hạ, mà bây giờ Thiên Chủ tân nhiệm của Thương Huyền Thiên lên ngôi, phương Thiên Vực này cũng nhận được một phần quà tặng.
Phần quà tặng này sẽ làm cho vô số người có cơ hội đột phá, cũng sẽ làm thực lực Thương Huyền Thiên tăng thêm một phần.
Sinh linh được nhận phần thưởng, đương nhiên sẽ càng thêm cảm kích cùng tôn sùng vị Thiên Chủ mới nhậm chức kia.
Mấy người chưởng giáo Thanh Dương nhìn cơn mưa phùn nguyên khí quét sạch cả Thiên Vực kia, tùy ý để từng hạt mưa lạnh buốt va đập lên trên người, sau đó lại nhìn thân ảnh trẻ tuổi xa xa trên bầu tròi kia, vẻ mặt phức tạp.
Ai mà nghĩ tới, trải qua ngàn năm, Thương Huyền Thiên lại có Thiên Chủ?
Mà lại, vị Thiên Chủ mới này lại là người mà trước đây chưa từng ai ngờ tới.
Dù sao, tại mười mấy năm trước, vị Thiên Chủ tân nhiệm này cũng mới chỉ là một người đệ tử mới vào Thương Huyền tông mà thôi.
- Chưởng giáo Thanh Dương, Thương Huyền tông mấy người thật đúng là chiếm hết khí vận của Thương Huyền Thiên này. – Thiên Kiếm Tôn không khỏi cảm thán một tiếng, tiếng nói tràn đầy hâm mộ.
Năm xưa khi lão tổ Thương Huyền trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, đã sáng lập nên Thương Huyền tông, làm cho Thương Huyền tông trở thành thế lực có một không hai đường thời. Mà sau ngàn năm này, tuy rằng lão tổ Thương Huyền ngã xuống, nhưng vị Thiên Chủ mới lên nhậm chức Thiên Chủ vẫn cứ xuất thân từ Thương Huyền tông.
Có thể tưởng tượng, trong mấy năm tới, Thương Huyền tông sẽ lại trở về trạng thái đỉnh phong, trở thành thế lực cực kì siêu nhiên trong Thương Huyền Thiên này.
Nét cười hiện rõ trên mặt chưởng giáo Thanh Dương, ông cười nói:
- Thiên Kiếm lão ca, đâu có gì lạ đâu. Còn nhớ năm xưa trong Thánh Tích Chi Địa, mấy Thánh tông khác cũng có mặt, nhưng cuối cùng Chu Nguyên vẫn lựa chọn Thương Huyền tông ta, có thể nói đây là duyên phận, cũng là thiên ý.
Mấy vị chưởng giáo Thánh tông khác cũng lắc đầu cười khổ. Năm xưa trong Thánh Tích Chi Địa, bọn họ vốn coi là một trận khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi, với thân phận của họ hồi đó thì đương nhiên không cần để ý. Nhưng ai mà ngờ được, trong trận khảo nghiệm ấy, lại có một người, mà chỉ mười mấy năm sau sẽ trở thành Thiên Chủ chứ?
Nếu thời gian có thể quay ngược, bọn họ nhất định sẽ không màng mặt mũi, đích thân chạy tới lôi kéo người thiếu niên non nớt đó gia nhập tông môn mình.
Mấy người Si Tinh, Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần cũng nhìn qua người thanh niên đang tỏa ra uy áp tuyệt thế kia, vẻ mặt hơi hoảng hôt. Ai mà nghĩ tới, lần này trở về vốn là vì cứu viện, Chu Nguyên lại lắc mình biến hóa trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, tình thế biến hóa nhanh làm cho người ta như nằm trong mộng.
Tuy rằng Thương Huyền Thiên chỉ là Thiên Vực xếp cuối trong Chư Thiên, mà lại còn có nhiều khiếm khuyết, nhưng mặc kệ thế nào, chức vị Thiên Chủ của nó không thể coi thường.
Đây là chức vị có thể khống chế quyền hành một phương Thiên Vực, có vô số người ước mơ tha thiết.
Hiện giờ dù Chu Nguyên còn chưa nhập Thánh, nhưng dù chưa gặp phải Thánh Giả chân chính, cũng có thể coi như ngang hàng mà đối đãi. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Chu Nguyên đã bước chân vào tầng lớp đỉnh phong trong Chư Thiên.
Ở xa xa trên một ngọn núi, mấy người Tả Khâu Thanh Nghư, Luc La, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến, Chân Hư cũng đứng xem, vẻ mặt phức tạp, trong mắt đầy cảm thán cùng vui vẻ.
- Xem ra chúng ta có đùi ôm rồi, anh em tốt của ta là Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, sau này ai dám trêu chọc bản tiểu thư? – Lục La tươi tười đắc ý, hai tay chống nạnh nói.
Lý Thuần Quân nghiêm túc nói:
- Với thiên phú cùng tiềm lực của Chu Nguyên, tiến vào Thánh Giả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa hắn sẽ không dừng bước tại cảnh giới Thánh Giả phổ thông. Nhưng hắn vì thủ hộ sinh linh Thương Huyền Thiên, lại nguyện ý gánh vác chức trách Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, nghĩa cử ấy…
Lúc này, trên khuôn mặt vẫn luôn cứng đờ của hắn lại hiện lên ý cười:
- Khiến cho ta vô cùng kính nể.
Mọi người nghe vậy không khỏi kinh ngạc. trong đám bạn chơi này, ngoại trừ Chu Nguyên là có thiên phú tu luyện kinh khủng nhất, xếp sau chính là Lý Thuần Quân.
Cũng bởi nội tâm kiêu ngạo, nên ngày thường Lý Thuần Quân chỉ biết tới kiếm, mà thờ ơ mọi thứ xung quanh. Mà bây giờ hắn lại có thể nói ra lời này, đủ để chứng minh hắn tán đồng cùng khâm phục hành động này của Chu Nguyên đến mức nào.
Đám người Tả Khâu Thanh Ngư không khỏi gật đầu, người bạn năm xưa có thể có thành tựu hôm nay, đồng thời gánh vác hi vọng của vô số sinh linh Thương Huyền Thiên, làm cho bọn họ đồng cảm như cùng có vinh dự.
- Ai mà ngờ tới, tên tiểu sư đệ trong mắt ta năm đó nay lại đứng lên kế thừa vị trí của lão tổ. - Ở một phương hướng khác, Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh, cùng đám tinh nhuệ của Thương Huyền tông cũng đang cảm thán.
Diệp Ca mỉm cười nói:
- Nhớ năm đó còn ở Thương Huyền Thiên tông, vẫn là Khổng Thánh ngươi không vừa mắt người ta, nhiều lần khiêu khích.
Khổng Thánh nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, nhìn hằm hằm Diệp Ca:
- Ngươi còn nhớ tới mấy chuyện không vui đó làm gì? Từ lúc nào mà ngươi thích hồi ức quá khứ như nữ nhân vậy?