- Nữ nhân thì làm sao? – Ánh mắt thanh lãnh của Lý Khanh Thiền quét tới, mang theo vẻ bất mãn.
Khổng Thánh thấy thế, lập tức tịt ngòi, không dám nói thêm nửa câu.
Sở Thanh thì vỗ bờ vai hắn, an ủi:
- Không có gì, ta lại cảm thấy đây là huy hoàng chỉ mình ngươi có. Về sau nếu có đệ tử mới nhập môn, ngươi liền có thể nói cho bọn hắn thế này: “Biết vị Thiên Chủ Chu Nguyên hiện nay của Thương Huyền Thiên ta không? Năm xưa khi hắn còn ở Thương Huyền tông, mỗi ngày ta đều tim hắn để gây sự!”.
Trên trán Khổng Thánh hiện lên gân xanh, cắn răng nói:
- Cút!
Nếu nói đám người xung quanh rung động cùng vui vẻ, vậy trên tế đàn kia, thân thể hư ảo của Thánh Nguyên lại trở nên lạnh lẽo toàn thân. Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là một Thánh hồn sắp khô kiệt, nhưng vẫn cảm nhận được một luồng ý chí xa cách cùng cá ý.
Sự xa cách ác ý ấy đến từ toàn bộ Thương Huyền Thiên.
Cả phương Thiên Vực này bắt đầu nhằm vào hắn.
Hắn hiểu, đây là bởi vì Thương Huyền Thiên đã lại có người điều hành, dưới ý chí của người điều hành, dù là Thánh Giả, cũng phải chịu ảnh hưởng.
Huống chi, hiện tại hắn cũng chỉ là một cái Thánh hồn bị ăn mòn mà thôi.
- Tại sao lại như vậy?
Thế nên từ lúc Chu Nguyên chống đỡ được Thiên Tâm Kiếp, tâm tình Thánh Nguyên không ngừng kém đi, hắn hoảng hốt lẩm bẩm, khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.
- Làm sao ngươi lại có thể chống đỡ Thiên Tâm Kiếp được?! – Hắn đột nhiên gầm lên.
Đó rõ ràng là thử thách mà chỉ Thánh Giả mới có thể tiếp nhận. mà Chu Nguyên, chỉ là một Pháp Vực cảnh mà thôi, nhưng bây giờ, hắn lại vượt qua thử thách, trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên!
Bước lên vị trí mà hắn hằng mơ ước bao năm qua.
Giờ khác này, trong tâm Thánh Nguyên như có cả vạn con kiến cắn xé, khó chịu tới cực hạn.
Trên hư không, Chu Nguyên vẫy tay, chỉ thấy nguyên khí thiên địa bắt đầu tụ đến, rơi vào trên người hắn, hóa thành một chiếc áo bào đen như mực, trên đó có từng sợi tơ vàng tinh mỹ, tỏa ra ánh sáng, đồng thời cũng tạo thành từng đạo Nguyên văn cổ xưa. Mỗi Nguyên văn đều tối nghĩa nguyên thủ, có được uy thế mênh mông.
Đây là Pháp Bào của Thiên Chủ!
Đặc biệt ở chỗ mi tâm có xuất hiện một dấu ấn bí ẩn, ấn ký kia mang cho người ta cảm giác nhìn mà phát khiếp, không dám nhìn thẳng.
Đây là ấn ký Thiên Chủ!
Giờ khắc này, Chu Nguyên khoác pháp bào trên người, trên trán có thiên ấn, nguyên khí thiên địa triều bái về phía hắn, sinh linh vạn vật đều kính sợ, có thể nói hắn chính là tiêu điểm của thiên địa này.
Ánh mắt đạm mạc của hắn chậm rãi nhìn về phía Thánh Nguyên.
Trong đôi mắt hiện lên sát cơ thâm trầm.
- Thánh Nguyên, đã đến lúc hoàn toàn kết thúc ân oán giữa chúng ta rồi!
Khi ánh mắt đạm mạc của Chu Nguyên bắn tới, Thánh Nguyên đột nhiên cảm giác mức độ bài xích của thiên địa đối với bản thân trở nên càng thêm kịch liệt.
- Chu Nguyên.
Sắc mặt cung chủ Thánh Nguyên lộ rõ vẻ âm trầm, không ngờ tên sâu kiến năm xưa nay đã trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, khống chế quyền hành vô thượng. Những thứ này vốn phải thuộc về hắn mới đúng.
Mà bây giờ Chu Nguyên oai phong bao nhiêu, thì trong lòng cung chủ Thánh Nguyên hối hận bấy nhiêu. Hắn hối hận năm đó mình chưa từng để tên sâu kiến này vào mắt, nếu lúc đó tiện tay xóa bỏ kẻ này, thì đâu còn có kết cục hôm nay?
Nhưng Chu Nguyên cũng chẳng cần để ý tới tâm tình lúc này của Thánh Nguyên, hắn chỉ hờ hững nhìn thoáng qua, liền phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Tầm mắt hắn như xuyên qua hư không, trực tiếp trông về những cột máu đỏ tươi đang tàn phá bừa bãi khắp nơi kia, cột máu vẫn lan tràn, không ngừng cắn nuốt sinh linh.
Trong mắt Chu Nguyên hiện lên khí lạnh, khiến cho nhiệt độ thiên địa cũng giảm xuống.
Thương Huyền Thánh Ấn tỏa ra quang mang, Pháp Bào Thiên Chủ đang mặc trên người cũng sáng lên những Nguyên văn thần bí mà cổ xưa.
Oanh!
Cùng lúc đó, tại các nơi đang có cột máu đỏ tươi tàn phá bừa bãi…
Bầu trời đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó có từng ngọn thiên hỏa màu tím đột nhiên trút xuống, chiếc sáng cả thiên khung, từng thiên hỏa mà tím rơi vào trong bốn xung quanh cột sáng đỏ tươi, hỏa tuyến lan tràn, nhanh chóng nối liền, vây lại cột sáng vào bên trong.
Những ngọn lửa màu tím bắt đầu thiêu đốt, cuối cùng va đụng cùng các cột sáng đỏ tươi kia.
Xèo xèo!
Trong nháy mắt tiếp theo, tựa như có vô số tiếng kêu thảm thiết truyền ra, hai luồng lực lượng khủng khiếp bắt đầu ăn mòn, dây dưa, muốn triệt tiêu lẫn nhau.
Nơi hai bên va chạm, không gian đều triệt để bóp méo thành màu đen, tưởng như một vùng chân không.
Nhưng quá trình giằng co chỉ là tạm thời.
Bởi vì tại trên bầu trời kia, đang không ngừng có vết nứt hiện ra, từ đoàn từng đoàn thiên hỏa màu tín lao xuống, làm cho biển lửa màu tím càng thêm mãnh liệt, cuồng dã.
Sau khi chấp chưởng được Thương Huyền Thánh Ấn, Chu Nguyên đã có thể điều động toàn bộ lực lượng của Thương Huyền Thiên. Mà có đối mặt với kẻ địch có sự chèo chống của cả một Thiên Vực, dù cột sáng màu đỏ tươi kia có bá đạo vô địch cỡ nào, cũng khó có thể chống chịu được quá trình tiêu hao liên miên không dứt này.
Thế nên, qua một lúc sau, cột sáng màu đỏ tươi bắt đầu yếu dần, sau đó dần dần co rút lại.
Mà ngọn lửa màu tím thì lan tràn lên, thiêu đốt hết thảy cột sáng màu đỏ tươi cho đến khi hầu như không còn.
Tại các nơi của Thương Huyền Thiên, từng cột sáng màu đỏ tươi trùng thiên lục tục biến mất.
Mà những sinh linh còn đang chạy trốn trong tuyệt vọng bởi sự đuổi giết của cột sáng màu đỏ tươi khi nhìn thấy cảnh này, lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô. Bọn họ vui đến phát khóc, chỉ có trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng gần như chết chóc, mới có thể hiểu được sống sót là trân quý cỡ nào.
Vô số sinh linh không khỏi quỳ xuống, kích động dập đầu với hư không, bọn họ biết đây chính là thủ đoạn của Thiên Chủ Chu Nguyên.