Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1667 - Chương 1666: Tử Liên Đốt Huyết Hải

Chưa xác định
Chương 1666: Tử liên đốt huyết hải

Đến lúc cột sáng màu đỏ tươi cuối cùng bị đốt cháy hết, tan biến hoàn toàn trong Thương Huyền Thiên, mấy người chưởng giáo Thanh Dương mới thở phào một hơi, thân thể vẫn luôn căng cứng cũng buông lỏng lại.

Trên hư không, ánh mắt Chu Nguyên thu hồi lại, sau đó hờ hững nhìn cung chủ Thánh Nguyên trên tế đàn giữa biển máu kia.

Lúc này, Thánh Nguyên cũng cảm nhận được các cột sáng màu đỏ tươi dùng để hiến tế kia đang biến mất, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, đồng thời cũng có một tia sợ hãi khó có thể tin.

Hắn không thể ngờ, tòa kết giới hiến tế mà hắn phí công chuẩn bị mất mười mấy năm kia, cứ bị Chu Nguyên phá giải một cách nhẹ nhàng như vậy.

- Đây chính là lực lượng Thiên Chủ sao? – cung chủ Thánh Nguyên đắng chát lẩm bẩm.

Nhưng hắn lại đè nén cảm xúc lại, khuôn mặt vặn vẹo, nói:

- Ta còn chưa thua, tòa tế đàn này chính là vật do Thánh tộc ban tặng, dù ngươi đã trở thành Thiên Chủ, nhưng cũng đừng mơ hủy được nó!

Ầm ầm!

Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, Thánh Nguyên đột nhiên cảm nhận được cả vùng đại địa này đang rung động dữ dội, sau đó đồng tử hắn không khỏi co lại khi nhìn thấy, ở phía dưới biển máu kia đang có từng ngọn lửa màu tím to lớn bốc lên.

Nhưng ngọn lửa màu tím lan tràn, mơ hồ tạo thành một bức hình Hỏa Liên màu tím lớn tới trăm vạn dặm.

Mà nơi biển máu này vừa vặn ở vị trí trung ương của Hỏa Liên màu tím.

Cảnh tượng này vô cùng hùng tráng, từ nơi xa nhìn lại như cả một tòa đại lục đang dâng lên.

Mấy người chưởng giáo Thanh Dương thấy cảnh này, cũng rung động không nhỏ. Lực lượng như thế làm cho người ta không khỏi cảm thấy vô lực.

Vẻ mặt Chu Nguyên vẫn như thường, hắn duỗi tay phải ra, năm ngón tay chậm rãi khép lại.

Mà tùy theo hành động bàn tay của hắn, chỉ thấy các cánh đóa Hỏa Liên màu tím kia cũng bắt đầu dâng lên, dần khép lại về phia trung ương.

Lực lượng kinh khủng dần ngưng tụ, cả biển máu đều sôi trào, liên tục bốc hơi, khi tiếp xúc với ngọn lửa màu tím thì đều cháy thành hư vô.

Bây giờ Chu Nguyên đã trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, ở trong Thiên Vực của mình, hắn có thể điều động lực lượng khủng bố đến mức khó có thể hình dung. Có thể nói, dù là Thánh Giả Nhất Liên muốn giao chiến với hắn trong Thương Huyền Thiên, cũng chưa chắc đã chiếm thượng phong.

Mà lại, bây giờ Chu Nguyên cũng mới chỉ khống chế Thương Huyền Thánh Ấn một cách sơ bộ mà thôi.

Đây chính là vĩ lực mênh mông của chủ nhân một Thiên Vực!

Thánh Nguyên ngồi xếp bằng trên tế đàn, nhìn từng cánh hoa hỏa diểm dần khép lại, lực lượng sôi trào xung quanh khiến hắn không khỏi run rẩy.

Huyết hải nhanh chóng bị đốt sôi, bốc hơi, lực lượng quỷ dị ẩn chứa trong đó đang tan rã nhanh chóng.

Răng rắc.

Đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên, Thánh Nguyên cúi đầu, con ngươi không khỏi co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy, tòa tế đàn dưới thân mình này đang xuất hiện từng vết rách.

- Ngay cả nó cũng không chịu nổi.

Thánh Nguyên than nhẹ một tiếng, hư không bốn phía có từng cơn sóng nhiệt cuốn tới làm cho Thánh hồn của hắn càng thêm mờ nhạt, trong Thánh hồn cũng bắt đầu xuất hiện từng điểm màu tím, đó là dấu hiệu bị ngọn lửa màu tím ăn mòn.

Thánh Nguyên trầm mặc, biết giờ chết của mình đã đến gần.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại đột nhiên cảm thấy lòng yên tĩnh, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn qua đóa Hỏa Liên màu tím khồng lồ đang chậm rãi khép lại, che đậy cả thiên khung kia.

- Làm sao ta lại đi đến bước này? – Thánh Nguyên không hiểu lẩm bẩm hỏi.

Hắn đã từng có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, tiền đồ vô hạn, nhưng trên con đường trở nên mạnh hơn, hắn dần đánh mất bản tâm của mình.

Đó là từ lúc nào nhỉ?

Phải chăng là từ lúc nhìn hấy lão tổ Thương Huyền trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, chấp chưởng quyền hành tuyệt đối, trong lòng sinh ra hâm mộ, cũng coi đó là mục tiêu, nhưng về sau dù cố gắng đuổi theo thế nào, cũng không thể đuổi kịp bước chân của lão tổ Thương Huyền…?

Sự không cam tâm trong lòng dần hóa thành chấp niệm, chẳng biết lúc nào, từ sâu trong nội tâm có một âm thanh thì thầm vang lên, hiện tại hắn cũng biết, âm thanh thì thầm kia đến từ vị Thánh Thần không gì không làm được kia.

Trước khi trong đầu xuất hiện âm thanh thì thầm, hắn từng tham gia thăm dò một khu di tích cổ, ở tơi đó hắn phát hiện vết tích của cuộc đại chiến từ thời thượng cổ, rất có thể, hắn đã vô tình bị ý chí Thánh Thần xâm nhiễm vào lúc đó.

Thánh Nguyên cười khổ lắc đầu, nói cho cùng tất cả cũng vì lòng tham của tự thân, mà ý chí Thánh Thần xâm nhiễm cũng chỉ là chất xúc tác làm cho nội tâm chuyển biến mà htooi.

- Thôi được, đến lúc này cũng nên kết thúc rồi.

Thánh Nguyên duỗi bàn tay hư ảo ra, vỗ vỗ tế đàn nứt nẻ dưới người, cười nói:

- Thánh Thần, xem ra bao công sức ngươi đầu tư lên người ta, nay đổ sông đổ bể hết rồi!

Răng rắc!

Tế đàn càng ngày càng nhiều vết nứt, mà Hỏa Liên màu tím cũng khép lại chỉ còn một tia khe hở, lực lượng kinh khủng cuốn tới từ bốn phương tám hướng, ma diệt hết thảy, bao gồm cả Thánh Nguyên cùng tòa tđ này.

Thánh Nguyên nhìn chằm chằm tòa tế đàn sắp vỡ nát kia, đột nhiên có tiếng nói nhỏ vang lên trong lòng.

Hắn nghe tiếng nói nhỏ kia, trong chớp mắt tiếp theo, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu hét lớn:

- Không được hủy diệt tế…

Nhưng tiếng nói của hắn chưa dứt, Hỏa Liên màu tím đã triệt để khép lại.

Ngọn lửa màu tím mãnh liệt trào tới.

Vừa đụng với ngọn lửa màu tím, Thánh hồn của Thánh Nguyên trực tiếp bị đốt cháy trong khoảnh khắc, hóa thành hư vô, mà cùng lúc đó, tòa tế đàn kia cũng triệt để vỡ nát ra.

Bông hoa sen lửa màu tím khổng lồ chậm rãi khép lại, biến hết thảy mọi thứ ở trong đó thành hư vô.

Nhìn qua cảnh tượng này, vô số cường giả của Thương Huyền Minh ở phía rất xa chỉ giữ vững được sự yên tĩnh trong một lát. Sau đó, có tiếng hoan hô giống như là dời núi lật biển bùng lên, vang tận mây xanh.

Giờ khắc này, đầu sỏ mang đến cho Thương Huyền Thiên rất nhiều tai nạn kia rốt cục đã bị đền tội, mà chiến loạn giằng co trong suốt hơn mười năm này của Thương Huyền Thiên cũng rốt cục có kết quả.

Vô số người kích động vui đến phát khóc, sau đó cung kính quỳ lạy với thân hình đang đứng lơ lửng giữa hư không, tản ra uy nghiêm mênh mông kia.

Bình Luận (0)
Comment