Người dịch: Nguyễn Khiêm
Trận chiến tranh với Thánh Cung này có thể nói là quá nhiều cung bậc cảm xúc, trong đó không biết có ẩn chứa biết bao nhiêu tầng đấu pháp. Mà Thương Huyền Minh cuối cùng nhất có thể giành chiến thắng, công lao lớn nhất tự nhiên thuộc hiện nay vị Thiên Chủ mới tấn thăng là Chu Nguyên, không có bất kỳ người có thể phủ nhận điểm này.
Hơn nữa nếu không phải là ở trong thời khắc mấu chốt này, Chu Nguyên trở về từ Chư Thiên, dẫn đầu quần hùng thành lập Thương Huyền Minh, đồng thời cuối cùng còn dốc hết sức ra tay diệt trừ Thánh Nguyên thì e rằng Thương Huyền Thiên đã phải đổi chủ rồi.
Chứ bằng vào trạng thái chia rẽ của các thế lực khắp nơi lúc trước, muốn chiến đấu với Thánh Cung không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viễn vông.
Lúc này đây, Chu Nguyên hoàn toàn là xứng đáng chúa cứu thế của Thương Huyền Thiên.
Khi mà những tiếng hoan hô vang lên, vọng khắp mọi nơi trong Thương Huyền Thiên, mấy người Thanh Dương Chưởng môn cũng có chút kinh ngạc nhìn qua bông hoa sen lửa màu tím chính đang dần dần tiêu tán kia, bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức của Thánh Nguyên đích thật là đã triệt để biến mất ở giữa trời đất.
- Mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc rồi hay sao?
Bọn họ liếc nhìn nhau, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp, đối thủ một mất một còn đấu với bọn họ trong nhiều năm hiện nay xem như triệt để trở thành lịch sử rồi.
- Thiên phú của Thánh Nguyên đích thật là cao hơn chúng ta một bậc. Kỳ thật trước kia, ta vẫn cảm thấy hắn có lẽ thực có khả năng trở thành Thiên Chủ kế tiếp của Thương Huyền Thiên ta.
Giọng nói của Cổ Kình Tôn Giả có chút trầm thấp.
- Có lẽ chính là bởi vì rất nhiều người đều cảm thấy như vậy, cho nên mới làm cho hắn bị áp lực kéo sụp đổ. Bởi vì chậm chạp không thể đột phá Thánh Giả Cảnh mà đã bị mất phương hướng.
Thiên Kiếm Tôn chậm rãi nói.
Thanh Dương Chưởng môn thở ra một hơi, nói:
- Mặc dù hắn hoàn toàn chính xác rất đáng tiếc, nhưng bất kể như thế nào, hắn đều đã mang đến cho Thương Huyền Thiên tai nạn thật lớn, cho nên cũng không cần phải ghi nhớ hắn rồi. Cứ để cho hắn cùng Thánh Cung chon vùi trong dòng sông lịch sử đi.
Mấy vị Chưởng môn cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó ánh mắt của bọn họ nhìn về phía thân hình tuổi trẻ lại ẩn chứa một loại uy nghiêm giống như là chủ nhân của trời đất bên trên hư không kia. Hiện nay Thương Huyền Thiên lại lần nữa đã có Thiên Chủ. Sau này, Chu Nguyên sẽ chấp chưởng quyền hành của Thiên Vực này, hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng đầu của Thương Huyền Thiên.
- Nếu hiện nay Thánh Cung đã bị tiêu diệt thì Thương Huyền Minh về sau chỉ sợ là không có tất yếu phải tồn tại nữa rồi.
Trong ánh mắt của Thanh Dương Chưởng môn tia sáng lóe lên. Chợt ông cười nói.
Chỉ có điều hắn vừa dứt lời thì trên khuôn mặt già nua của Thiên Kiếm Tôn lại hiện ra một nụ cười tươi, nói:
- Lời nói này của Thanh Dương Chưởng môn sai rồi. Tuy rằng hiện tại Thánh Cung đã bị tiêu diệt nhưng sau lưng còn có Thánh tộc đang nhìn chằm chằm mà. Hơn nữa ta nghe nói trong những năm này, Thánh tộc còn đang rục rịch, ai cũng không biết là liệu bọn họ có nhấc lên cuộc chiến diệt giới giống như là ở thời Viễn Cổ kia hay không? Cho nên hiện tại có Thương Huyền Minh chỉnh hợp thế lực khắp nơi có thể càng bảo đảm hơn cho lợi ích của Thương Huyền Thiên ta.
Có thể trở thành Chưởng môn của một tông phái đứng đầu, Cổ Kình Tôn Giả cùng Đơn Thanh Tử Cung chủ cũng không phải là kẻ ngu dốt. Bọn họ rất nhanh đã minh bạch ý nghĩ của Thiên Kiếm Tôn, cho nên lúc này đều gật đầu đồng ý.
- Ha ha ha! Thanh Dương Chưởng môn vội vã muốn giải tán Thương Huyền Minh như vậy, chẳng lẽ là có tâm tư đặc biệt gì hay sao?
Đơn Thanh Tử Cung chủ phong tình vạn chủng cười nói.
- Tuy rằng Chu Nguyên Thiên Chủ từng là đệ tử của Thương Huyền Tông, nhưng ngài ấy cũng là Minh chủ của Thương Huyền Minh chúng ta. Thanh Dương Chưởng môn là muốn bỏ đi thân phận sau của CHu Nguyên, để Thương Huyền Tông một mình hưởng phần ân sủng này hay sao?
Cổ Kình Tôn Giả là người thẳng tính cho nên không che dấu chút nào.
Nghe thấy câu nói này của Cổ Kình Tôn Giả, Thanh Dương Chưởng môn không khỏi có chút xấu hổ. Trong nội tâm thầm mắng một tiếng ba lão hồ ly.
Thanh Dương Chưởng môn đưa ra ý kiến giải tán Thương Huyền Minh đích thật là có chút tư tâm ở bên trong. Dù sao quan hệ giữa Chu Nguyên cùng Thương Huyền Tông rất sâu đậm, không có cách nào để cắt rời. Sau này người trước chấp chưởng Thương Huyền Thiên chỉ cần thoáng thiên vị Thương Huyền Tông là có thể làm cho Thương Huyền Tông lại lần nữa khôi phục vinh quang ở thời kỳ đỉnh phong. Nhưng hiện nay Chu Nguyên còn có một thân phận là Minh chủ của Thương Huyền Minh, thân phận này sẽ khiến cho những thế lực khác có thể chạy đến dính quan hệ, tựu như là ba lão hồ ly ở trước mặt này vậy.
Vốn dĩ là Thanh Dương Chưởng môn cho rằng ý kiến giải tán Thương Huyền Minh, làm cho thế lực khắp nơi khôi phục độc lập của mình sẽ được mấy người Thiên Kiếm Tôn, Đơn Thanh Tử, Cổ Kình Tôn Giả cam tâm tình nguyện và nhanh chóng đồng ý, nhưng mà cuối cùng ông vẫn là không nghĩ tới ánh mắt của ba lão già kia sâu xa cùng độc ác như thế.
Cổ Kình Tôn Giả nói những lời này rõ ràng là đã thông báo ý định của bọn họ, phải để Chu Nguyên không được từ bỏ thân phận Minh chủ này, để bọn họ có thể ôm chặt lấy cái đùi thô nhất hiện nay của Thương Huyền Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt của ba vị Chưởng môn lộ ra cảm xúc đề phòng, Thanh Dương Chưởng môn cũng chỉ có thể vội ho một tiếng, nói:
- Cổ Kình Tôn Giả nói gì vậy? Ta cũng chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi. Dù sao lúc trước, các vị chẳng phải là vẫn luôn lo lắng sau khi Thương Huyền Minh thành lập sẽ để cho tình cảm giữa đệ tử của các vị đối với tông phái bị yếu đi.
Thiên Kiếm Tôn ôn hòa nói:
- Thanh Dương Chưởng môn quá lo lắng rồi, có Chu Nguyên Minh chủ trấn thủ Thương Huyền Minh, tương lai đây sẽ là thế lực được người trong Thương Huyền Thiên hướng tới nhất. Thân là một phần tử ở trong đó, chúng ta chỉ biết vinh quang.