Người dịch: Nguyễn Khiêm
Đơn Thanh Tử nói:
- Chẳng lẽ là có người muốn biến Chu Nguyên Minh chủ thành của riêng nhà mình, không cho phép những người khác tôn sùng, chiêm ngưỡng hay sao?
Nghe thấy lời nói này của Đơn Thanh Tử, khóe miệng của Thanh Dương Chưởng môn có chút co lại, Đơn Thanh Tử này nhìn qua phong tình vũ mị, lại ung dung vạn phần, có thể chung quy là một nữ nhân, nói chuyện chuyên nhằm chỗ cực kỳ ác độc để chọc vào.
- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đó đương nhiên là chuyện tốt. Dù sao chuyện giải tán Thương Huyền Minh, ta cũng không làm chủ được, vẫn phải là xem ý kiến của Chu Nguyên Thiên Chủ.
Thanh Dương Chưởng môn không dám kéo dài nhiều hơn nữa, chỉ có thể nói.
- Nếu như Chu Nguyên Minh chủ nghĩ như vậy, chúng ta chắc chắn đau khổ cầu khẩn, thỉnh cầu ngài ấy không muốn bỏ mặc mấy tông phái chúng ta.
Thiên Kiếm Tôn chân thành nói.
Thanh Dương Chưởng môn triệt để im lặng, chỉ có thể câm miệng.
Mà khi chiến sự kết thúc, mấy vị Chưởng môn còn đang bàn bạc về tương lai của Thương Huyền Minh cũng như Thương Huyền Thiên thì ở bên trên hư không, ánh mắt của Chu Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào bông hoa sen lửa màu tím khổng lồ kia.
Thánh Hồn của Thánh Nguyên kia đã bị đốt triệt để.
Tòa tế đàn này đã bị nghiền nát tiêu tán.
Kết quả như vậy làm cho Chu Nguyên cũng cảm thấy hơi có chút hoảng hốt. Năm đó, lúc ly khai Thương Huyền Thiên, hắn đã coi Thánh Nguyên là sinh tử đại địch. Hắn có thể cố gắng tu luyện một phần cũng là nhờ vào ý niệm muốn trở về Thương Huyền Thiên chấm dứt ân oán. Mà hiện nay mục đích này đã được thực hiện, cũng làm cho hắn cảm giác được toàn thân buông lỏng.
- Trận náo động này cuối cùng là đã kết thúc.
Một giọng nói truyền đến, Chu Nguyên ngẩng đầu và nhìn thấy thân hình của Thương Huyền lão tổ đã càng thêm hư ảo, hiển nhiên là phân thân cuối cùng Thương Huyền lão tổ lưu trên thế gian cũng sắp sửa biến mất.
- Chu Nguyên thay mặt cho sinh linh trong Thương Huyền Thiên, tạ ơn lão tổ.
sắc mặt của Chu Nguyên trịnh trọng, khom người cúi đầu với Thương Huyền lão tổ. Lần này có thể tiêu diệt Thánh Nguyên, công lao của Thương Huyền lão tổ đúng là không nhỏ. Nếu như không phải có Thương Huyền lão tổ lưu lại rất nhiều chuẩn bị ở sau, kết quả cuối cùng nhất chỉ sợ thật đúng là khó có thể dự kiến.
Mà đối với Thương Huyền lão tổ, Chu Nguyên cũng tràn đầy cảm kích cùng tôn trọng. Năm đó thiếu niên ngây ngô đi ra từ Đại Chu Vương Triều kia cũng là được ông chỉ dẫn mới có thể đi đến Thương Huyền Tông.
Theo ý nào đó, Thương Huyền lão tổ có thể xem như là người dẫn đường của Chu Nguyên.
Nhìn Chu Nguyên, biểu cảm trong ánh mắt của Thương Huyền lão tổ tràn đầy vui mừng, ông cười nói:
- Chu Nguyên, chuyện cậu làm được còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của ta. Tương lai, cậu tất nhiên sẽ siêu việt ta.
- Phân thân này thật sự là một bộ cuối cùng rồi. Về sau, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Thân thể của Thương Huyền lão tổ càng ngày càng trở nên trong suốt. Sau đó, ông đưa mắt nhìn về phía mấy người Thanh Dương Chưởng môn, Liễu Liên Y ở xa xa, hốc mắt của mấy người kia đều đỏ hồng lên.
Thương Huyền lão tổ khoát tay áo với bọn họ, thân hình dần dần trong suốt rồi cuối cùng cũng chậm rãi tán đi, lưu lại một tiếng than thở.
- Chu Nguyên, tương lai Thương Huyền Thiên sẽ phải giao vào trong tay cậu rồi
- Ta rất may mắn bởi vì bản thân đã chờ được đến năm đó, chờ được đến lúc cậu xâm nhập vào bên trong Thánh Tích Chi Địa kia.
Thân hình của Thương Huyền lão tổ tiêu tán ở giữa trời đất, chỉ có câu nói cuối cùng kia vẫn còn quanh quẩn như có như không.
Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên có chút buồn vô cớ. Hắn hiểu được, vị Thương Huyền lão tổ chân chính bỏ ra hết thảy vì Thương Huyền Thiên lúc này đây thật sự đã dùng hết chuẩn bị ở sau.
Sau này, hai bên khó có cơ hội để có thể gặp lại rồi.
Mà lúc này, giữa trời đất này, cũng có rất nhiều cường giả của Thương Huyền Minh khom người, cúi đầu, hành lễ, biểu đạt sự kính trọng của bọn họ đối với vị Thiên Chủ tiền nhiệm này.
Sau một lúc lâu, Chu Nguyên thu hồi cảm xúc, sau đó ánh mắt nhìn qua bông hoa sen lửa màu tím đang dần dần tiêu tán kia, hắn cảm giác được hết thảy mọi thứ ở bên trong đó đều đã bị đốt cháy thành hư vô.
- Ồ?
Chỉ có điều, khi bông hoa sen lửa kia triệt để biến mất thì trong lòng của Chu Nguyên đột nhiên xuất hiện cảm xúc bất an khó hiểu.
Bá!
Mà này khi cảm xúc bất an này vừa mới hiện lên thì Chu Nguyên lập tức thấy được ở chỗ bông hoa sen lửa biến mất đột nhiên có một vệt sáng màu đen mãnh liệt lao ra, đập thẳng vào mặt hắn.
Vệt sáng màu đen này đến cực kỳ quỷ dị, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, nó đã xuất hiện ở trước mặt Chu Nguyên.
Chu Nguyên tâm niệm vừa động thì đã có thêm mấy bức tường tạo thành từ lửa tím xuất hiện ở trước mặt.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, đối mặt với vệt sáng màu đen quỷ dị kia, những bức tường lửa tím tựa như là chưa từng tồn tại vậy, vừa tiếp xúc là đã bị xuyên thấu.
Sau đó, vệt sáng màu đen quỷ dị kia đánh lên khuôn mặt của Chu Nguyên.
Vệt sáng màu đen quỷ dị kia xuyên thấu qua rất nhiều tầng phòng ngự, bắn thẳng về phía khuôn mặt của Chu Nguyên, chợt lóe lên rồi biến mất.
Sắc mặt của Chu Nguyên âm trầm. Vào lúc này, toàn bộ nguyên khí trong trời đất đều xao động, phía trên đỉnh đầu Chu Nguyên có tầng tầng mây đen hội tụ đến, sấm sét đùng đoàng tạo thành mười mấy vòng xoáy sấm sét khổng lồ.
Đồng thời Thánh Long Khí ở trong cơ thể của hắn gào thét chấn động, trấn thủ bốn phương, bất luận cái gì dị động đều sẽ lập tức bị trấn áp.
Chỉ có điều, trong thời gian kế tiếp lại không có bất cứ động tĩnh gì diễn ra cả, Chu Nguyên dùng thần hồn lan tràn đến mọi chỗ trong thân thể nhưng vẫn như trước không thể phát hiện có manh mối gì.
Tựa như cảnh tượng lúc trước kia chỉ là ảo giác nhất thời của hắn mà thôi.