Oanh!
Nguyên khí cuồng bạo tàn phá bừa bãi khắp cánh rừng. Từng cây đại thụ che trời đều bị chặt ngang mà đoạn. Trên mặt đất cũng đồng thời có những vết rạn nứt giống như mạng nhện không ngừng lan tràn.
Mà tại chỗ đầu nguồn của luồng nguyên khí tàn phá bừa bãi kia, chỉ thấy một con Ban Lan Cự Hổ ở phía sau lưng mọc lên hai cánh đang gào thét. Ở phía trên nó, một con cự điểu màu băng lam đang phe phẩy hai cánh, nguyên khí băng hàn quét sạch mà xuống khiến cho trên mặt đất trực tiếp xuất hiện một tầng băng mỏng.
Ban Lan Cự Hổ mở ra cái miệng lớn, ngay sau đó có một luồng nguyên khí vô cùng cuồng bạo phun ra xối xả giống như dòng lũ, va chạm cùng với luồng nguyên khí băng hàn kia.
Hai con cự thú giao phong kịch liệt khiến cho đất rung núi chuyển.
Chu Nguyên cùng Lục La thì đứng tại cách đó không xa quan sát. Hiển nhiên con Băng Điểu được Lục La xưng là tiểu Hàn kia cũng có thực lực tứ phẩm, hoàn toàn không kém so với Ban Lan Cự Hổ.
"Bất quá con Ban Lan Cự Hổ này cũng không có Tiểu Thiên Nguyên Thuật, xem ra cũng không phải tất cả nguyên thú tứ phẩm đều có được loại pháp thuật này." Chu Nguyên nhìn xem trong sân chiến đấu, âm thầm nghĩ.
-Chu Nguyên, muội đi giúp tiểu Hàn, huynh đứng ở bên ngoài giúp muội quan sát tình hình.-Lục La nhìn thấy hai con thú chiến đấu giằng co thì mở miệng nói.
Chu Nguyên nghe vậy cũng gật gật đầu.
Lục La điểm mũi chân một cái, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bắn mạnh ra ngoài, cuối cùng rơi vào bên trên Băng Điểu.
Cô bé duỗi ra đôi tay nhỏ nhắn chạm lên trên người Băng Điểu.
Tựa hồ lúc này trong đôi mắt chim của Băng Điểu cũng lướt qua một vòng quanh mang đầy linh tính. Chỉ thấy nó vỗ cánh bay lên, tùy theo hai cánh vỗ vỗ là nguyên khí gào thét mà đến, biến thành vô số băng vũ*.
*băng vũ: lông vũ bằng băng.
Những chiếc lông vũ làm từ băng này vô cùng sắc bén, mà lại cực kỳ lạnh lẽo băng hàn.
Bạch!
Băng vũ đầy trời gào thét lao xuống.
Thấy vậy, Ban Lan Cự Hổ ngửa đầu gầm lên một tiếng, đúng là tạo thành một luồng sóng âm. Sóng âm dung nhập vào nguyên khí, bằng mắt trần có thể thấy được đang không ngừng khuếch tán ra khiến cho những băng vũ đang lao tới gần kia đều bị vỡ nát.
-Con Ban Lan Cự Hổ này quả thật là khó chơi!-Chu Nguyên đứng ở phía xa thấy tình cảnh này thì ánh mắt trở nên nghiêm trọng. Thực lực mà con Ban Lan Cự Hổ này thể hiện ra quả thực là cường hãn.
-Bất quá thì thực lực của Lục La cũng rất mạnh, không hổ là kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục.
Trên mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ do dự. Thực lực của Lục La chỉ sợ đã đạt tới cấp độ chuẩn Thái Sơ, chỉ còn khoảng cách một bước nữa là đã chân chính đạt tới cấp độ Thái Sơ cảnh.
Mà lại, Chu Nguyên cũng nhìn ra được, sau khi Lục La tiếp xúc cùng với con Băng Điểu tên là tiểu Hàn kia, thì phảng phất là cả hai đã dung hợp lại làm một. Những đòn tấn công của Băng Điểu bắt đầu trở nên có linh tính, mà lại thậm chí đã bắt đầu xuất hiện dao động của Nguyên thuật.
-Những mảnh vỡ vụn của băng vũ kia...
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa sân. Những mảnh băng vũ bị Ban Lan Cự Hổ chấn vỡ kia biến thành bột phấn, nhỏ tới mức mà mắt thường không thể phát giác được, đang phiêu đãng không ngừng tại trong không khí. Cuối cùng bất tri bất giác mà thuận theo sự hô hấp của Ban Lan Cự Hổ xâm nhập vào bên trong cơ thể nó.
-Thủ đoạn thật là lợi hại! Lại có thể điều khiển tinh vi tới trình độ như thế này!
Chu Nguyên giật mình trong lòng. Hiển nhiên, lúc trước đòn tấn công che trời ngợp đất của những băng vũ kia chỉ là để nghi binh. Mục đích thực sự của Lục La là lợi dụng tính ẩn nấp của bột phấn băng vũ, xâm nhập vào trong cơ thể của Ban Lan Cự Hổ. Trong những bột phấn chưa có ẩn chứa những luồng khí lạnh cực đoan.
Nếu như không phải thần hồn của Chu Nguyên đã đạt tới Hư cảnh hậu kỳ, có độ nhạy cảm kinh người, thì chỉ e cũng không thể nào nhận ra sự tồn tại của những bột phấn mà mắt thường không thể phát hiện kia.
"Con Ban Lan Cự Hổ này sắp sửa chịu thua."Chu Nguyên nghĩ thầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Chu Nguyên, theo cuộc chiến tiếp tục diễn ra, trong lúc vô tình tốc độ của con Ban Lan Cự Hổ này bắt đầu trở nên chậm chạp. Bởi vì ngay cả bản thân nó cũng không phát giác ra được, trên phần da lông của nó đang có những băng tinh nhỏ xíu cô đọng lại.
Ngay lúc này, trong con ngươi của Lục La hiện lên vẻ lăng lệ. Cô nàng mở ra cái miệng nhỏ, phun ra một đoàn nguyên khí màu băng lam.
Cùng lúc này, Băng Điểu có tên tiểu Hàn cũng mở ra mỏ chim, phun ra từng luồng hàn khí, hóa thành từng luồng cuồng phong lăng liệt, đột nhiên gào thét bay ra.
Mặt đất bị đóng băng trong nháy mắt. Mà ngay khi con Ban Lan Cự Hổ kia vừa muốn vận chuyển nguyên khí để chống cự, thì đột nhiên thân thể của nó cứng ngắc lại, sau đó có từng luồng khí lạnh bộc phát trong nháy mắt từ cơ thể của nó ra bên ngoài.
Chỉ trong mấy tức ngắn ngủi, con Ban Lan Cự Hổ kia đã hòa thành một tảng băng điêu* sinh động như thật.
*phân biệt Băng Điêu lúc dùng cho tiểu Hàn là chỉ con chim điêu hệ băng. Còn băng điêu ở đây là tảng băng được điêu khắc.
-Hô, mệt quá đi thôi!
Đôi vai nhỏ của Lục La rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút tái nhợt. Hiển nhiên, cuộc chiến đấu vừa nãy cũng không phải nhẹ nhàng như nhìn thấy như vậy. Dù sao bất kể thế nào, thì con Ban Lan Cự Hổ này đều là một con nguyên thú tứ phẩm, thực lực của nó có thể so sánh với Thái Sơ cảnh.
-Lợi hại thật, vậy mà có thể một mình đối với một con nguyên thú tứ phẩm.
Chu Nguyên giơ một ngón tay cái lên đối với Lục La. Đây là lần thứ nhất mà hắn nhìn thấy ở nơi Thánh Tích Chi Địa này, có người chỉ dùng sức lực bản thân mà đọ sức được với một con nguyên thú tứ phẩm, hơn nữa còn dành chiến thắng.
-Tất cả chỉ là do con hổ này quá ngu ngốc mà thôi. Bị 'Băng Linh phấn' của muội xâm nhập vào bên trong cơ thể mà chẳng biết gì. Nếu như đổi lại là những cao thủ cảnh giới Thái Sơ bình thường khác thì mọi chuyện liền không có dễ dàng như vậy.-Lục La cười hì hì nói.
Cô bé nhảy cà tưng từ trên lưng tiểu Hàn xuống dưới, sau đó đi tới trước mặt của con Ban Lan Cự Hổ đã bị đóng băng kia. Duỗi ra cái tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gõ gõ, chỉ thấy lúc này tòa tượng băng của con Ban Lan Cự Hổ lập tức vỡ vụn, hóa thành vụn băng rơi đầy đất.
Đồng thời có từng đoàn từng đoàn nguyên khí màu trắng tụ tập lại, tạo thành một viên hạt châu nguyên khí màu trắng.
Lục La duỗi ra cái tay nhỏ nhắn,chụp lấy hạt châu nguyên khí màu trắng kia.
Bất quá, ngay tại chớp mắt mà tay nàng bắt lấy hạt châu, ánh mắt Chu Nguyên đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói:
-Cẩn thận!
Âm thanh quát chói tai của Chu Nguyên vừa dứt, chỉ thấy đột nhiên ở rừng rậm phía sau lưng có một đạo xích quang bắn mãnh liệt ra, lấy một loại tốc độ không thể nào hình dung trực chỉ về chỗ yếu điểm sau lưng Lục La một cách vô cùng tàn nhẫn.
Trong nháy mắt này không khí đều bị xé rách.
Lục La cũng kịp thời nhận ra kình phong đột nhiên đánh lén kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé không nhịn được biến đổi, trong lòng cô nàng cũng trầm xuống, điều động nguyên khí hộ thể đã không còn kịp nữa rồi. Quả thực người đánh lén kia lựa chọn thời cơ quá mức hoàn mỹ.
Xoẹt!
Luồng xích quang lấy tốc độ như tia chớp bắn tới, bất quá ngay tại lúc sắp đánh trúng Lục La thì thân ảnh Chu Nguyên bắn nhanh mà đến, nhảy ra trực tiếp ôm lấy Lục La lúc này vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, vô cùng chật vật mà lăn lông lốc vài vòng thoát ra đòn công kích, đem cô bé che chở ở dưới thân.
Oanh!
Đạo xích quang kia rơi vào trên đất trống, lập tức bộc phát ra từng luồng nguyên khí cuồng bạo, trực tiếp là đem mặt đất xé rách, nhiệt độ nóng hổi khiến cho ngay cả đất đá đều bị hòa tan.
Luồng sóng nhiệt này cũng thiêu hủy rất nhiều nơi trên quần áo của Chu Nguyên. Làn da của Chu Nguyên bị bỏng một vài chỗ, hắn hơi nhăn mày lại, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lục La, nói:
-Muội không sao chứ?
Lúc này Lục La còn chưa hết bàng hoàng, nuốt nước miếng một cái, liền vội vàng lắc đầu.
Chu Nguyên đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy Lục La, sau đó ánh mắt hắn đẩy âm trầm mà nhìn về phía rừng rậm ở sau lưng, nói:
-Tên giấu đầu lộ đuôi ở kia, mau cút ra đây cho ta!
Hai con mắt của Lục La cũng tràn đầy phẫn nộ, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nhìn chằm chằm về phương hướng kia. Nếu như không phải lúc trước Chu Nguyên phản ứng nhanh, thì có lẽ hôm nay cô bé thật đúng là đã phải trọng thương, thậm chí mất mạng.
-Tiểu Hàn, lôi hắn ra cho ta!-Lục La tức giận mà nói.
Li!
Tiểu Hàn cũng phát ra tiếng kêu đầy tức giận, đột nhiên vỗ hai cánh, khiến cho từng luồng khí lạnh cuồn cuộn quét sạch mà ra, phàm là cây cối chạm phải thì đều hóa thành tượng băng chỉ trong khoảnh khắc.
-Khanh khách, thật là một cô nhóc có tính khí nóng nảy!
Từng luồng khí lạnh đang trào lên thì chợt có xích quang bộc phát ra, giống như hỏa diễm thiêu đốt, chống cự lại những luồng khí lạnh này.
Nguyên khí màu xích hồng phun trào mà ra, sau đó Chu Nguyên cùng Lục La nhìn thấy, tại trong xích quang kia có một bóng người xinh đẹp đang dạo bước, động tác cực kỳ ưu nhã chậm rãi đi tới.
Đợi đến lúc tới gần, bọn họ mới phát hiện đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Mà lại mái tóc của nàng có màu đỏ rực như lửa.
-Ngươi là ai?
Chu Nguyên cau mày, hiển nhiên bọn họ cũng không nhận ra cô gái tóc đỏ trước mắt này.
Nghe được vấn đề của Chu Nguyên, cô gái tóc đỏ kia chỉ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vũ mị. Thế nhưng trong nụ cười kia lại không có ấm áp chút nào, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
-Chúc Anh, người Chúc gia, Đông Huyền đại lục.