Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 167: Chiến Chúc Anh.

Chưa xác định
Chương 167: Chiến Chúc Anh.

-Chúc Anh? Đông Huyền đại lục?

Thần sắc của Chu Nguyên cùng Lục La đều thay đổi.

Chu Nguyên Nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ trên là Chúc Anh kia, cau mày mà nói:

-Xem ra Đông Huyền đại lục các ngươi đã ngấp nghé nơi Thánh Tích Chi Địa này của Thương Mang đại lục chúng ta rất lâu rồi.

Đối phương lựa chọn thời cơ cực kỳ trùng hợp, chính xác.VNgay tại khi mà Thánh Tích Chi Địa mở ra thì liền sử dụng thủ đoạn để lén lẻn vào, hiển nhiên việc này phải được dự mưu trù tính từ lâu.

-Hừ, mấy con chuột của Đông Huyền đại lục, ngươi đánh lén ta làm cái gì?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La tràn đầy vẻ giận dữ mà nhìn chằm chằm vào Chúc Anh.

-Đương nhiên là vì để có thể lưu danh ở trên Thánh Bia.-Chúc Anh mỉm cười nói:

-Dù sao thì ở chỗ Thương Mang đại lục của các ngươi này cũng chẳng có mấy tên được xưng là kiêu tử đỉnh tiêm mà lọt vào mắt ta. Bởi vậy cũng chỉ có thể tìm ngươi nhờ hỗ trợ một chút.

-Chỉ bằng ngươi? Tiểu Hàn, trừng trị làm cô ta!

Lục La cười lạnh thành tiếng. Hiển nhiên cô bé đã bị việc Chúc Anh đánh lén làm cho tức giận vô cùng, lúc này cũng chẳng thèm nói nhảm, trực tiếp hạ lệnh.

Li!

Tiểu Hàn vỗ vỗ hai cánh, lập tức có nguyên khí băng hàn tụ tập đến, lăng liệt bá đạo đến mức ngay cả không khí cũng bắt đầu hóa thành vô số băng tinh.

Bạch!

Tiểu Hàn trực tiếp hóa thành một vòng ánh sáng trắng, lấy tốc độ kinh người bắn về phía Chúc Anh.

Chúc Anh nhìn đến tiểu Hàn lướt đến, môi đỏ hơi nhếch lên, mũi chân dẫm một cái, thân hình lập tức phóng lên tận trời. Cùng lúc đó, một đạo xích quang từ trong tay cô ta bắn mãnh liệt ra ngoài, uốn lượn giống như một con mãng xà lửa.

Xoẹt!

Xích quang gào thét lao xuống, trực tiếp quấn quanh người tiểu Hàn. Thì ra đạo xích quang này chính là một cái trường tiên* màu lửa đỏ. Dường như trường tiên thiêu đốt lên hỏa diễm, trói buộc gắt gao lấy tiểu Hàn, mặc cho nó giãy dụa như thế nào cũng không thể nào tránh thoát được.

*trường tiên: cây roi dài.

-Khanh khách, pháp bảo Xích Viêm Phược Thú Tiên này của ta như thế nào?-Chúc Anh cười khanh khách hỏi.

-Tiểu Hàn!

Lục La kinh hãi, hiển nhiên cô bé cũng không nghĩ tới rằng, cô gái tên là Chúc Anh này vậy mà có được thủ đoạn có thể khắc chế được Nguyên thú. Vừa ra tay liền lập tức trói lại tiểu Hàn, ngay khi mà nó vẫn còn chưa kịp đề phòng.

-Viêm Ma Ấn!

Cô gái Chúc Anh kia cũng không có ý định dừng lại, sau khi vây khốn tiểu Hàn thành công thì thân hình lóe lên một cái, xuất hiện ở trước người Lục La. Bàn tay đột nhiên kết ấn, trực tiếp oanh ra.

Oanh!

Nguyên khí màu xích hồng gào thét lao ra, trong lúc mơ hồ phảng phất hóa thành một cái quyền ấn thiêu đốt, dường như trong đó có Viêm Ma đang gào thét, mang theo uy lực vô cùng cuồng bạo, đập hung hăng về phía Lục La.

Lục La cắn răng một cái, đôi tay nhỏ trắng ngần cũng đánh ra, nguyên khí hùng hồn gào thét phát ra âm thanh rít lên.

Ầm!

Quyền chưởng của hai người đụng vào nhau, cô gái tên là Chúc Anh kia lướt nhẹ ra sau, mà thân thể mềm mại của Lục La thì chấn động, bị đẩy lùi lại phía sau mấy bước liên tục. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng cũng hiện lên vẻ đỏ ửng, hiển nhiên là đã bị thương tới mức chấn động khí huyết.

-Chà chà, không có con nguyên thú này trợ giúp, thì thực lực của ngươi cũng chỉ tầm thường như thế mà thôi.-Chúc Anh cười lên một tiếng yêu kiều.

Lục La bị tức đến khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt. Rất nhiều thủ đoạn của cô bé vốn là muốn phối hợp cùng với nguyên thú, từ đó mới có thể bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất. Nhưng tình huống trước mắt, lại là bởi vì sai lầm của cô bé mà ngay từ đầu trận đấu, tiểu Hàn đã bị đối phương hạn chế.

-Nếu như ngươi chỉ có những thủ đoạn tầm thường như vậy, vậy thì hôm nay trên Thương Mang đại lục các ngươi sẽ thiếu đi một vị kiêu tử đỉnh tiêm.

Chúc Anh dường như có chút tiếc nuối thở dài một tiếng, nhưng nụ cười nơi khóe môi của cô ta lại lạnh nhạt vô cùng.

Bạch!

Mà khi thanh âm vừa kết thúc, thân ảnh của cô ta lại bắn lên mãnh liệt một lần nữa. Từng luồng nguyên khí màu xích hồng bạo phát từ thể nội, tựa như núi lửa phun trào gây nên từng cơn khí lãng cuồn cuộn, khiến cho đại thụ ở xung quanh đều trực tiếp bị bốc cháy lên.

Thân ảnh của Chúc Anh tựa như một ánh lửa bay thẳng về phía Lục La. Ở nơi đầu ngón tay có hàn quang lóe lên, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng vô cùng.

-Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta phải sợ ngươi hay sao?!

Lục La cũng bị ngôn ngữ hùng hổ dọa người của Chúc Anh làm cho tức điên lên. Cô bé nghiến chặt hàm răng, liền muốn thôi động nguyên khí liều chết đến cùng cùng với cô ả này.

Bất quá, ngay khi cô bé vừa định động thủ, thì nhìn thấy một bóng người đã ngăn lại ở trước mặt cô.

Cô bé đưa mắt nhìn lại, hơi ngẩn người:

-Chu Nguyên?

Chợt như hiểu ra điều gì, Lục La vội vàng nói:

-Huynh mau tránh ra, rất khó đối phó với con mụ điên này!

Tui nói Lục La đã biết được Chu Nguyên đã bước vào Thiên Quan cảnh, nhưng dù sao cũng chỉ là Thiên Quan sơ kỳ mà thôi. Trong khi đó nữ nhân tên là Chúc Anh trước mắt này hẳn là có thực lực chuẩn Thái Sơ cảnh, đem ra so sánh thì phải mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tên Tiêu Thiên Huyền kia.

Mà với thực lực hiện giờ của Chu Nguyên, thì hiển nhiên không thể nào là đối thủ của Chúc Anh.

Chu Nguyên khoát tay áo, nói:

-Muội mau suy nghĩ biện pháp cứu ra tiểu Hàn. Còn cô gái này... Thì hãy để ta tới đối phó.

Trạng thái hiện tại của Lục La rất không tốt, thiếu đi sự trợ giúp của tiểu Hàn khiến cho rất nhiều thủ đoạn đều không thể thi triển ra được. Chỉ sợ quả thực cô bé không phải là đối thủ của Chúc Anh.

-Huynh...-Lục La có chút do dự.

-Ha ha, mấy người Thương Mang đại lục các ngươi đều là những kẻ không biết trời cao đất rộng như vậy hay sao? Chỉ là một tên có cảnh giới Thiên Quan sơ kỳ, vậy mà cũng có can đảm dám ngăn ở trước mặt ta.

Chúc Anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cảm thấy rất thú vị. Chỉ là trong con ngươi của cô ta lấp lóe ánh sáng tràn đầy vẻ đùa cợt.

-Nếu như ngươi đã muốn làm anh hùng như vậy, vậy thì ta liền giúp đỡ ngươi một chút vậy.

Chúc Anh cười một tiếng đầy mỉa mai, xích quang quanh quẩn quanh thân, tóc đỏ bay phất phới khiến cho lúc này trông cô ta giống như Viêm Ma. Đôi tay nhỏ mảnh khảnh của cô ta nắm chặt lại, đột nhiên đánh ra một quyền.

Ầm!

Dưới ảnh hưởng của một quyền này, không khí chung quanh đều bị nổ tung, mà mặt đất dưới chân thì trực tiếp bị cương phong của quyền kia làm cho rách ra từng vết nứt thật sâu.

Uy lực của một quyền này cũng đủ để xuyên thủng bất kỳ một tên cao thủ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ nào.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua thế công cuồng bạo đang gào thét lao tới kia, trong mắt cũng không có vẻ gì e ngại, ngược lại lại tràn đầy sự nóng bỏng cùng hưng phấn.

-Chuẩn Thái Sơ cảnh cơ à... Ngược lại là ta cũng muốn thử một chút xem có thể mạnh đến mức nào?

-Huyền Mãng Lân!

Năm ngón tay của Chu Nguyên nắm chặt lại, nguyên khí màu ánh kim gào thét lao ra từ trong Khí Phủ, bao phủ lấy thân thể của hắn. Trên bề mặt nắm đấm của Chu Nguyên cũng bắt đầu có từng lớp Huyền Mãng Lân màu vàng nổi lên.

-Tam phẩm Nguyên Văn, Hắc Kim Chưởng Văn!

Theo tiếng quát khẽ vang lên trong lòng Chu Nguyên, chỉ thấy trên bề mặt nắm đấm của Chu Nguyên đang được Huyền Mãng Lân màu vàng bao phủ kia, lại một lần nữa xuất hiện một tầng hắc kim, cứng rắn không thể phá vỡ.

Thân hình Chu Nguyên như mũi tên, đột nhiên bắn mạnh mà ra. Tốc độ nhanh đến mức không khí đều bị đốt cháy. Năm ngón tay Chu Nguyên nắm lại thành quyền, không chút do dự mà đấm ra một quyền chính diện đập vào nữ nhân tên là Chúc Anh kia.

-Đồ không biết sống chết!

Chúc Anh lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự mỉa mai. Đây là lần thứ nhất mà cô ta được chứng kiến, lại có kẻ chỉ có thực lực Thiên Quan cảnh sơ kỳ, vậy mà lại dám đối đầu trực diện với cô ta.

-Chu Nguyên!-Lục La cũng không nhịn được mà hét to một tiếng.

-Long Bi Thủ, Phá Thiên!

Ngay trong chớp mắt xảy ra sự va chạm, phảng phất nắm đấm của Chu Nguyên trở nên chậm chạp nặng nề, một cỗ lực lượng gợn sóng nhộn nhạo lên, dẫn tới không gian chập chùng, mặt đất càng là trực tiếp sụp đổ.

Được ẩn chứa bên trong một quyền này, không chỉ có sự tăng phúc đến từ nguyên khí, càng là có sự trợ giúp của Huyền Mãng Lân màu vàng cùng tam phẩm Nguyên Văn-Hắc Kim Chưởng Văn. Loại lực lượng mà nó thể hiện ra mạnh mẽ tới cực hạn.

Oanh!

Chỉ trong một nháy mắt, hai nắm đấm ẩn chứa lực lượng cực hạn va chạm trực tiếp vào nhau.

Âm thanh trầm thấp vang vọng, phảng phất không gian cũng trở nên yên tĩnh trong một cái chớp mắt. Ngay sau đó là một luồng sóng xung kích cuồng bạo vô cùng tàn phá bừa bãi, lan tràn ra xung quanh, khiến cho mặt đất chung quanh sụp đổ xuống, đất đá bị chấn thành bột phấn. Từng cây đại thụ cũng lốp bốp vỡ vụn, hóa thành mảnh gỗ bay đầy trời.

Chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ khu vực đã trở thành một mảnh hỗn độn.

Lục La mở to mắt nhìn về phía chính giữa sân. Chỉ thấy ở nơi đó, thân hình của Chu Nguyên cùng Chúc Anh đều lùi lại mấy chục bước.

Chỉ bất quá, lúc này sắc mặt của Chúc Anh trở nên cực kỳ khó coi. Ánh mắt của Lục La quét qua, chính là trông thấy, chỗ bàn tay của cô ta xuất hiện một mảng máu ứ đọng, còn có từng giọt máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ nơi đầu ngón tay.

Ngược lại, về phần Chu Nguyên, lớp lân phiến màu vàng bao phủ trên nắm tay cũng bị vỡ nát rất nhiều, nhưng ở bên trong cũng không xuất hiện vết thương nào cả.

Hiển nhiên, kết quả của trận đối đầu trực diện lúc trước, lại là Chu Nguyên chiếm thượng phong.

Lục La kinh ngạc đến mức cái miệng nhỏ nhắn đều nới rộng ra, đủ nhét một quả trứng vào.

Năm ngón tay của Chu Nguyên chậm rãi buông ra, lớp lân phiến màu vàng cũng biến mất. Hắn đưa mắt nhìn về phía Chúc Anh đang tái nhợt khuôn mặt, nở nụ cười nhàn nhạt mà nói:

-Mặc dù cô có thực lực chuẩn Thái Sơ...

-Nhưng nếu như so về độ cứng rắn, thì dường như cô cũng chẳng bằng ta đâu nhỉ!

Bình Luận (0)
Comment