Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1675 - Chương 1674: Tám Thánh

Chưa xác định
Chương 1674: Tám thánh

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Thương Uyên cũng không nói nhiều lời với Chu Nguyên, ánh mắt của ông rất nhanh là đã chuyển hướng, nhìn về phía hai bóng người bên trên hư không, biểu cảm trên khuôn mặt già nua dần dần trở nên ngưng trọng cùng kiêng kị.

- Không nghĩ tới Thương Huyền Thiên nho nhỏ này lại có thể khiến cho Thánh tộc phái hai vị Cổ Thánh hàng lâm, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Giọng nói trầm thấp của Thương Uyên vang lên.

- Thương Uyên.

Ngọn lửa màu đen trong mắt Hắc Chiếu Cổ Thánh nhảy lên, ánh mắt của hắn xẹt qua tám vị Thánh Giả Song Liên Cảnh đang thủ thế nghiêm trang, thản nhiên nói:

- Như thế nào? Ba tên Cổ Tôn kia của các ngươi định không ra tay hay sao?

Thương Uyên cười nói:

- Không! Là do mấy người chúng ta muốn lĩnh giáo thực lực của các vị Cổ Thánh, cho nên đã tự đề cử mình đến rồi.

- Chi bằng vào các ngươi hay sao?

Ma Cật mỉm cười, giống như là nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười.

Hắc Chiếu kia thậm chí còn lười không thèm nói câu nào, ngọn lửa màu đen trong ánh mắt bỗng rực cháy lên, hình như có một luồng sát ý khiến cho sắc trời đều phải biến đổi đang tràn ngập ra.

Hô.

Hắc Chiếu Cổ Thánh phồng miệng lên, sau đó phun ra hàng tỉ đốm lửa màu đen, những đốm lửa kia đan vào nhau ở trong hư không, tạo thành một khuôn mặt quỷ lửa vô cùng khổng lồ.

Tiếng rít chói tai truyền ra từ trong miệng của khuôn mặt quỷ kia. Ngay sau đó, có gió lớn cuốn theo ngọn lửa màu đen, mang theo tiếng vang ô ô nhanh chóng bắn về phía mấy người Thương Uyên.

Ở những chỗ mà cơn gió lửa kia lướt qua, sức sống của hết thảy mọi sinh linh giống như là đều đã bị phai mờ, mặc dù là nguyên khí trong trời đất đều bị hóa thành hư vô.

- Cẩn thận, đây là Hắc Thần Diễm Phong!

Nhìn thấy ngọn gió màu đen đang ùn ùn kéo tới kia, ở bên cạnh Thương Uyên, một gã Thánh Giả Song Liên Cảnh nói với sắc mặt ngưng trọng.

Thân là Thánh Giả, bọn họ tự nhiên là cực kỳ hiểu rõ hai vị Cổ Thánh ở trước mắt, đồng thời cũng minh bạch, ngọn gió màu đen mà Hắc Chiếu Cổ Thánh vừa phun ra kia đến tột cùng là kinh khủng, bá đạo cỡ nào.

Ở thời kỳ viễn cổ kia cũng không ít Thánh Giả của Chư Thiên đã bị Hắc Thần Diễm Phong này phai mờ.

Biểu cảm trên mặt của Thương Uyên cũng ngưng trọng nhưng không nặng nề như những người khác. Trong mắt của ông phản chiếu ngọn gió màu đen đang gào thét lao đến kia, chợt ông xòe bàn tay ra, không gian phía trên lòng bàn tay vặn vẹo, ngay sau đó, một chiếc đèn cũ kỹ, cổ xưa nhanh chóng hiện ra.

Ở đằng sau, khi nhìn thấy chiếc đèn này, ánh mắt của Chu Nguyên hơi lóe lên, bởi vì hắn cũng không hoàn toàn cảm thấy vật này xa lạ gì, lúc trước để có thể chiếm được quyền sở hữu vật ấy, hắn đã cố gắng hồi lâu.

Chiếc đèn cũ này đúng là Tổ Long Đăng!

Thương Uyên một tay kết ấn, nhanh chóng thúc dục Tổ Long Đăng, chỉ thấy được ở chỗ miệng đèn thật dài kia có ánh sáng kỳ dị thoáng hiện. Ngay sau đó, giống như là có thêm một tiếng rên nhẹ vang lên, một lực hút đột nhiên bộc phát, tựa như là Tổ Long đang hô hấp, phun ra nuốt vào nguyên khí.

Vù vù!

Ngọn gió màu đen đang ùn ùn kéo đến kia lập tức bị lực hút này tác động, sau đó hóa thành khói đen cuồn cuộn và bị hút vào trong Tổ Long Đăng.

Trong Tổ Long Đăng, khói đen cuồn cuộn, vần vũ hồi lâu mà không có thoát ra được, cuối cùng dần dần co lại ở chỗ bấc đèn, sau đó ánh lửa ở chỗ đó tựa hồ là trở nên sáng hơn và thế là hết.

- Tổ Long Đăng? !

Hắc Thần Diễm Phong bị bắt, con ngươi của hai vị Cổ Thánh Hắc Chiếu cùng Ma Cật kia đều co vào, ánh mắt của bọn họ dừng lại ở chiếc đèn cổ xưa kia, trong mắt hiện lên biểu cảm kiêng kị.

Ở bên trên Chư Thiên Thánh Bảo Lục kia, Tổ Long Đăng xếp hạng hai. Từ thời kỳ viễn cổ, bảo vật này đã có uy danh cực kỳ hiển hách. Trong Thánh tộc đừng nói là Thánh Giả phổ thông, coi như là tồn tại cấp độ Cổ Thánh như bọn họ đều đã từng bị thiệt thòi khi đối đầu với bảo vật này.

- Khó trách chỉ bằng mấy con sâu cái kiến các ngươi mà cũng dám đến ngăn chặn hai người chúng ta, thì ra là có chuẩn bị.

Ma Cật chậm rãi nói.

Hắc Chiếu mặt không biểu tình, hắn am hiểu hỏa thuật cho nên Tổ Long Đăng này có thể nói là chuyên môn khắc chế hắn. Ở thời kỳ viễn cổ, hắn từng bị Tổ Long Đăng này áp chế, khiến cho chật vật không chịu nổi, hiện nay gặp lại vẫn như cũ là cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.

Thương Uyên ngược lại là không nói nhảm, ánh mắt âm thầm giao lưu cùng bảy vị Thánh Giả khác, chợt ông khẽ nhấc bàn tay lên, Tổ Long Đăng chậm rãi bay lên.

Từ chỗ đầu ngón tay của ông có một giọt máu màu vàng sáng chói giống như là mặt trời bay ra, lọt vào trong Tổ Long Đăng.

Mà bảy vị Thánh Giả khác cũng đồng thời trích ra một giọt Thánh Huyết tinh túy và thả vào trong Tổ Long Đăng.

Tám giọt Thánh Giả tinh huyết vừa vào Tổ Long Đăng thì đã bị bấc đèn kia hấp thu. Ngay sau đó, mọi người lập tức thấy được ánh lửa chỗ bấc đèn cháy bùng lên, khiến cho Tổ Long Đăng phát sáng lên.

Ngay sau đó, ở chỗ miệng đèn có một ngọn lửa màu xám gào thét lao ra, ngay khi ngọn lửa kia vừa xuất hiện, toàn bộ trời đất đều tựa như là quy về Hỗn Độn, vô thanh vô tức.

- Tổ Long Hỗn Độn Diễm, Diệt!

Ngay sau khi tiếng quát mắng của Thương Uyên vang lên, chỉ thấy được không gian quanh thân hai người Ma Cật, Hắc Chiếu kia đột nhiên nghiền nát, Tổ Long Hỗn Độn Diễm quét ngang, đốt sạch mọi hướng di chuyển của bọn họ, làm cho bọn họ trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích.

Hừng hực!

Hai cột lửa bùng lên, bao vây Ma Cật, Hắc Chiếu ở trong đó.

Giờ này khắc này, hai người giống như là bị lưu đày ở trong Hỗn Độn . Ở nơi này, bọn họ sẽ mất đi hết thảy giác quan, như muốn vĩnh viễn trầm luân.

- Thật là mạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng của Chu Nguyên không nhịn được mà khẽ chấn động. Tám vị Thánh Giả Song Liên Cảnh liên thủ, mượn sức mạnh của Tổ Long Đăng, lại có thể vây khốn hai vị Cổ Thánh. Uy lực mạnh mẽ như thế làm cho người ta cảm thấy rung động.

Bình Luận (0)
Comment