Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Chu Nguyên, chúng ta chỉ là tạm thời vây khốn bọn họ mà thôi. Với thực lực của bọn họ, tất nhiên có thể thoát khốn, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thương Uyên hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Chu Nguyên:
- Lần này, chúng ta có thể vượt qua nguy cơ hay không, còn phải dựa vào con.
- Sư tôn cứ nói, mọi người cần con làm cái gì?
Chu Nguyên lập tức hỏi.
Thương Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thủng hư không trùng trùng điệp điệp, nhìn qua chỗ tầng bảo vệ của Thương Huyền Thiên.
- Hiện nay, con đã trở thành Thiên Chủ, sơ bộ chấp chưởng quyền hành của Thương Huyền Thiên, nhưng bản thân lại không phải Thánh Giả, cho nên cũng khó có thể thúc dục khí bổn nguyên của Thiên Vực. Nếu không dùng khí bổn nguyên truyền vào Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh, tất nhiên có thể đánh vỡ sự kiềm chế của hai vị Cổ Thánh, triệt để làm cho đại trận viên mãn. Đến lúc đó Ma Cật, Hắc Chiếu này tự nhiên không dám dừng lại ở bên trong Chư Thiên.
- Mà đây cũng là cơ duyên của con. Thân là Thiên Chủ, tự nhiên nên được vùng trời đất này bảo hộ, giúp đỡ. Chu Nguyên, tĩnh tâm cảm ngộ Thiên Tâm, dùng ý chí của bản thân con dung nhập vào Thiên Tâm. Chỉ đến lúc thành công thì con mới xem như là chính thức khống chế được Thương Huyền Thiên.
Thương Uyên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong mắt có biểu cảm chờ đợi hiện ra.
- Một khắc này có lẽ chính là cơ hội cho con Nhập Thánh!
Trong lòng của Chu Nguyên chấn động mạnh, chợt trong đôi mắt có biểu cảm nóng bỏng không che dấu được hiện ra.
Nhập Thánh.
Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng đã khiến cho hắn cảm thấy kích động hơn cả lúc khống chế Thương Huyền Thánh Ấn.
Bởi vì chuyện này mới là ước mơ mà tất cả mọi người tu luyện đều mong muốn được thực hiện.
Cảm xúc kích động đang dần dần lắng xuống, Chu Nguyên nhìn thoáng qua hai cột lửa đang vây khốn hai vị Cổ Thánh kia, ở trong cột lửa tựa như là đã diễn biến ra Hỗn Độn hư không vô biên vô hạn, rơi vào trong đó thì sẽ mất đi tất cả cảm giác. Nếu như Thánh Giả phổ thông bị vây khốn, muốn trở về thì chỉ sợ sẽ phải tiêu hao một lượng lớn thời gian, thậm chí sơ sẩy một cái là có thể vĩnh cửu trầm luân, cuối cùng nhất bị hóa thành hư vô.
Nhưng Ma Cật cùng Hắc Chiếu kia hiển nhiên không ở trong nhóm này, thân là cường giả ở cấp bậc cao nhất trong toàn bộ Thiên Nguyên Giới, lửa hỗn độn chỉ sợ cũng không vây khốn được bọn họ quá lâu.
Tuy rằng hiện tại bên phía Chư Thiên có tám vị Thánh Giả Song Liên Cảnh lại còn có thêm bảo vất bất phàm như Tổ Long Đăng trợ giúp nhưng đội ngũ này có thể đối phó hai gã Cổ Thánh hay không thì chỉ sợ coi như là mấy người Thương Uyên cũng không dám nói chắc chắn.
Cho nên, muốn chính thức giải quyết tình thế nguy hiểm này, bọn họ vẫn phải là trông cậy vào Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh, chỉ cần trận này triệt để kết nối cùng Thương Huyền Thiên thì coi như là Cổ Thánh cũng không dám tự tiện xông vào.
Hô.
Chu Nguyên thở ra một hơi thật dài, chợt hắn là thu liễm tất cả cảm xúc, đôi mắt trầm ngưng, khoanh chân ngồi xuống giữa hư không.
Hắn chắp hai lòng bàn tay lại với nhau, giữa hai lòng bàn tay có một miếng Thạch Ấn cổ xưa nhanh chóng hiện ra, đúng là Thương Huyền Thánh Ấn.
Phía trên thạch ấn cổ xưa, đường vân ánh sáng lóe ra quang mang thần bí, sau đó hào quang dần dần bao phủ thân hình của Chu Nguyên.
Thương Uyên cùng các vị Thánh Giả đều liếc nhìn Chu Nguyên, tuy rằng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy người sau đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó nhưng mà nếu dùng thần hồn cảm giác thì sẽ thấy thân hình của Chu Nguyên tựa như là trở nên mờ đi, không thể chạm đến.
Đó là bởi vì thân hình của Chu Nguyên triệt để sáp nhập vào phương trời đất này.
Mà lúc này, Chu Nguyên cũng đích thật là cảm giác được bản thân đã hoàn toàn dung hợp với Thương Huyền Thiên, ý niệm của hắn tựa như là ánh sáng vô hình, dùng một loại tốc độ nhanh đến mức không có cách nào để tưởng tượng, khuếch tán về mọi nơi trong Thương Huyền Thiên.
Hình ảnh của vô số núi non sông ngòi đều phản chiếu ở trong đầu của Chu Nguyên.
Ở xa xa, vào lúc này, biểu cảm trên mặt của mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao đều hơi thay đổi bởi vì các nàng mơ hồ cảm giác được một luồng chấn động khó có thể nói rõ vừa xẹt qua bên người.
- Là điện hạ
Đôi mắt của Tô Ấu Vi sáng lên, nàng lẩm bẩm nói.
Ở xa xôi, trên tường thành của Thành Đại Chu, mặc dù màn hình trên không trung đã sớm biến mất, nhưng Chu Kình, Tần Ngọc cùng với rất nhiều trọng thần của Đại Chu vẫn như cũ là đứng ở trên tường thành, trên mặt chỉ có biểu cảm lo lắng.
Mặc dù bây giờ không nhìn thấy chỗ xa xa đã phát sanh đại chiến, nhưng trước đây hai vị Cổ Thánh chỗ mang đến chấn động vẫn như cũ là lan đến gần toàn bộ Thương Huyền Thiên, tất cả sinh linh trong Thương Huyền Thiên đều biết hiểu, lại có đại địch xâm lấn.
Chỉ là cũng không biết, bên kia chiến trường đến tột cùng như thế nào.
Chu Kình cùng Tần Ngọc đưa mắt nhìn nhau và đều thấy được sự lo lắng ở trong mắt của đối phương.
Chỉ có điều vào lúc này, bọn họ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, một luồng sức mạnh vô hình xẹt qua thân hình của bọn họ, khiến cho sự lo lắng ở trong lòng bọn họ dần dần tan biến đi.
Trên gương mặt của Tần Ngọc có nụ cười kích động cùng vui mừng hiện ra, bà không nhịn được nói:
- Là Nguyên nhi sao? !
Biểu cảm trên mặt Chu Kình cũng khẽ biến đổi, mặc dù suy nghĩ này có chút không thể tưởng tượng, nhưng cảm giác quen thuộc trong luồng khí tức lúc trước hoàn toàn chính xác là đã khiến cho bọn họ có cảm giác tựa như là Nguyên nhi đang ở bên cạnh.
Chẳng qua hiện nay Nguyên nhi đã đạt đến trình độ mà hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế cũng chưa hẳn là không làm được.
Nghĩ đến đây, sự khẩn trương và lo lắng trong lòng của Chu Kình dần dần lắng xuống, ông cầm chặt bàn tay của vợ mình, sau đó ngẩng đầu nói khẽ với hư không ở trước mặt:
- Nguyên nhi, hiện nay, thực lực của con đã sớm vượt qua phụ vương, đã trở thành niềm kiêu ngạo của phụ vương rồi.