Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1682 - Chương 1681: Hỗn Nguyên Quy Vị (2)

Chưa xác định
Chương 1681: Hỗn Nguyên quy vị (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Mà trong khi hoa sen đang xoay tròn, mọi người có thể thấy được từng tia sáng ẩn chứa sức mạnh vô cùng mênh mông chảy xuôi ra, những tia sáng kia vô cùng chói mắt, trong đó tựa như là thầm ẩn giấu Tinh Hà, những tia sáng này đại biểu cho nội tình do bọn họ khổ tu vô số năm.

Những tia sáng ẩn chứa sức mạnh mênh mông này cuối cùng nhất đều dũng mãnh tiến vào trong Tổ Long Đăng cho đến khi đốm lửa ở chỗ bấc đèn cường thịnh đến cực hạn, mà lúc này đóa hoa sen hư ảo chỗ hai vai của mấy người Thương Uyên thì là có vẻ đã mờ nhạt đi không ít.

- Chiêu thủ hộ mạnh nhất của Tổ Long Đăng! Hỗn Độn Sinh Diệt Hoàn!

Chỉ thấy được có một ngọn lửa có hai màu xám và trắng lửa được Tổ Long Đăng phun ra. Sau đó, chúng quấn quanh, hóa thành một vòng tròn lửa, khi vòng tròn lửa chuyển động nó nhanh chóng hình thành một chiếc lồng lửa, bảo vệ mấy người Thương Uyên ở trong đó.

Uỳnh!

Mà lúc này, thế công hủy diệt của hai gã Cổ Thánh Ma Cật, Hắc Chiếu đã trút xuống, cuối cùng nhất đập lên phía trên chiếc lồng lửa kia.

Ầm ầm!

Trong một cái chớp mắt kia, có những tiếng nổ lớn giống như là sấm rền không ngừng vang lên, truyền khắp tất cả mọi nơi trong Thương Huyền Thiên dù là nơi hẻo lánh nhất, có cơn gió lốc mạnh mẽ đến mức không có cách nào để hình dung quét ngang trên không trung, khiến cho nguyên khí trong toàn bộ đại lục Thánh Châu đều bị đánh tan.

Lúc này, tất cả mọi người đang ở đại lục Thánh Châu đều cảm giác được nguyên khí trong trời đất tiêu tán, tựa như là đại lục Thánh Châu này đã biến thành một khu vực không có nguyên khí.

Ở chỗ xa xa, mấy người Thanh Dương Chưởng môn, Hi Tinh, Tô Ấu Vi cũng có thể nhìn thấy, có từng vết nứt bề rộng chừng vạn dặm từ chỗ mấy người Chu Nguyên chiến đấu lan tràn đi ra và chẳng ấy chốc là đã bao trùm toàn bộ đại lục Thánh Châu

- Đại lục Thánh Châu bị đánh nát rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy người Thanh Dương Chưởng môn có chút tái nhợt. Một trận chiến này đã làm cho địa vực hạch tâm của Thương Huyền Thiên là đại lục Thánh Châu xem như bị phế hơn phân nửa.

Chiến đấu giữa các vị Thánh Giả có lực phá hoại quả thật là quá kinh người.

Mà lúc này, chỗ đầu nguồn của sự hủy diệt kia, tất cả mọi thứ trong vòng bán kính vạn dặm đều đã bị xóa sổ, phía trên hư không tựa như là đã bị thay thế bằng một cái lỗ đen thật lớn.

Mà tại vị trí trung ương kia, một chiếc lồng bằng lửa như ẩn như hiện. Mặc dù là đã chính diện chịu đựng một đòn hợp lực của hai vị Cổ Thánh, chiếc lồng bằng lửa này như trước còn chưa từng tiêu tán, có thể thấy được lực phòng ngự của nó đáng sợ đến thế nào.

Chỉ có điều ở trong chiếc lồng bằng lửa này, tình cảnh của tám vị Thánh Giả Song Liên Cảnh cũng không tốt đẹp gì, bên trên thân thể của bọn họ có rất nhiều vết thương hiện ra đến, đó là bị sức mạnh xuyên thấu chiếc lồng bằng lửa gây thương tích.

Lúc trước, nếu như không phải có Tổ Long Đăng thủ hộ, chỉ sợ tám người bọn họ sẽ chịu trọng thương, thậm chí sẽ có người vẫn lạc.

Thực lực của Cổ Thánh hoàn toàn chính xác là quá đáng sợ.

- Không hổ là Tổ Long Đăng.

Nhìn qua cảnh tượng này, lông mày của Hắc Chiếu Cổ Thánh hơi nhí lại rồi hắn thản nhiên nói.

- Lại thêm một lần, có lẽ chính là cực hạn đi à nha?

Ma Cật cười lạnh một tiếng, chợt hắn quay đầu, nhìn qua hư không ở bốn phương. Lúc này, thân hình của Chu Nguyên triệt để biến mất, đó là bởi vì hắn đã dung nhập vào trong trời đất, khó có thể phát giác chỗ bản thể ẩn nấp.

- Chu Nguyên, ngươi còn có thể trốn bao lâu? Chờ đến khi chúng ta thu thập tám tên này, xem ngươi còn có thể trốn như thế nào? !

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì một chỗ hư không ở cách đó không xa có chút chập trùng, thân hình của Chu Nguyên chậm rãi hiện ra đến, ánh mắt lạnh lùng, giống như là hàn băng của hắn đã tập trung vào hai người Ma Cật, Hắc Chiếu

- Hiện nay trò hay không sai biệt lắm nên đã xong.

- Thương Huyền Thiên ta cũng không chào đón các ngươi, cho nên ...

- Các ngươi cũng có thể ....

- Cút được rồi!

- Chỉ là một kẻ mới đột phá Thánh Giả mà đã nói chuyện dõng dạc như vậy với chúng ta. Tiểu tử, ngươi nghĩ mình là ai?

Ma Cật điềm nhiên nói.

Chỉ có điều Hắc Chiếu Cổ Thánh kia lại giống như là đã cảm ứng được cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu hư không trùng trùng điệp điệp, nhìn đến chỗ tầng bảo vệ của Thương Huyền Thiên kia. Chỉ thấy được ở chỗ đó, một tòa đại trận khổng lồ đến không nhìn thấy cuối cùng chậm rãi di chuyển, sau đó triệt để liên tiếp lại với Thương Huyền Thiên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm trên mặt của Hắc Chiếu Cổ Thánh lập tức âm trầm xuống.

Bởi vì hắn biết rõ vào lúc này Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh ở Thương Huyền Thiên đã trở về vị trí cũ rồi.

Uỳnh!

Tựa như là tiếng vọng về từ thời kỳ Viễn Cổ vang lên ở chỗ đại trận bên ngoài tầng bảo vệ của Thương Huyền Thiên rồi nhanh chóng truyền vào và vọng khắp mọi nơi trong Thương Huyền Thiên kể cả những nơi hẻo lánh nhất.

Đi theo tiếng vang cổ xưa kia, tòa Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh vô cùng khổng lồ này chậm rãi rơi xuống, mà ở chỗ tầng bảo vệ, vô số hào quang giống như là xúc tu bay lên, lôi kéo đại trận, làm cho đại trận cùng tầng bảo vệ dần dần tiếp xúc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thánh Giả của Chư Thiên lập tức tinh thần chịu chấn động, bọn họ đều biết rõ ràng, chỉ cần Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh rơi xuống, như vậy Thương Huyền Thiên sẽ lại lần nữa rơi vào bên trong sự bảo hộ của đại trận. Đến lúc đó coi như là Cổ Thánh của Thánh tộc cũng không dám một mình đối mặt với uy thế của đại trận, chỉ có thể lựa chọn rút đi.

Xem ra trong trận đấu pháp ngày hôm nay, Thương Huyền Thiên đã chiếm một bước ưu thế.

Trong Thương Huyền Thiên, Thương Uyên cùng mấy vị Thánh Giả tự nhiên cũng nghe thấy được tiếng vọng truyền ra từ tầng bảo vệ kia, bọn họ thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng.

Bình Luận (0)
Comment