Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Trời đất gia trì.
Ngay khi Chu Nguyên vừa dứt lời thì sau một khắc, toàn bộ Thương Huyền Thiên tựa như là đều chấn động, chỉ thấy được một luồng sức mạnh vô cùng mênh mông từ trong hư không dũng mãnh tiến ra, cuối cùng rơi vào trên người Thương Uyên cùng các vị Thánh Giả Song Liên Cảnh bên phía Chư Thiên.
Mà dưới sự gia trì của loại sức mạnh này, mấy người Thương Uyên đều cảm giác được thực lực của bản thân lúc này tựa như là đã tăng thêm không chỉ một bậc, loại cảm giác này giống như là cả Thương Huyền Thiên đang cung cấp sức mạnh cho bọn họ.
Trên khuôn mặt của Thương Uyên hiện lên một nụ cười vui mừng, ấn pháp trên đầu ngón tay biến ảo, chỉ thấy được lực hút bạo phát đi ra từ trong miệng rồng ở phía trên tấm khiên kia vào lúc này đột nhiên tăng vọt. Chỉ trong vòng mấy cái hô hấp nó đã nuốt sạch sẽ nham tương màu đen cùng với khói độc cuồn cuộn lao tới kia.
- Chu Nguyên, làm tốt lắm!
Một vị Thánh Giả Song Liên Cảnh không nhịn được lên tiếng khen. Lúc nãy, bọn họ vốn dĩ là còn phải gồng mình gắng sức mới có thể giằng co, dây dưa với Hắc Chiếu nhưng mà Chu Nguyên bất thình lình gia trì thêm sức mạnh của trời đất, lại làm cho bọn họ như hổ thêm cánh, thoáng cái đã phá giải thế công của Hắc Chiếu.
Mà nhìn thấy thế, trên mặt của Hắc Chiếu cũng xuất hiện biểu cảm tức giận, hắn trầm giọng nói
- Ma Cật, ngươi đang làm cái gì đó?
Hắn ở đây tranh thủ thời gian cho Ma Cật, vậy mà người sau không những không thể diệt trừ Chu Nguyên, ngược lại còn làm cho Chu Nguyên rảnh tay hỗ trợ, khiến cho hắn thêm phiền toái.
Ma Cật mặt không biểu tình, bấm tay kết ấn, một luồng sáng màu xanh bắn ra, che khuất bầu trời
- Già Thiên Thanh Giới!
Luồng sáng màu xanh nhanh chóng khuếch tán, che dấu mặt trời, ý đồ che đậy liên hệ ở giữa Chu Nguyên cùng Thương Huyền Thiên.
- Thủ đoạn này hiện tại chỉ sợ không có tác dụng gì rồi.
Chu Nguyên cười nói rồi hắn lật úp bàn tay xuống, chỉ thấy được có nguyên khí vô cùng vô tận từ khắp nơi trong trời đất này hội tụ đến và nhanh chóng xơi tái tầng sáng màu xanh kia.
Chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, tầng sáng màu xanh chi giới đã bị đục lỗ chỗ.
Mà lúc này lại là một ngọn Thánh Hỏa đột nhiên đánh về phía thân thể của Chu Nguyên, mà thân hình của hắn khẽ động, biến mất khỏi chỗ cũ, khi xuất hiện lại thì đã ở bên trên hư không cách vị trí vừa đứng đến cả mấy vạn trượng.
Thân là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, hơn nữa bản thân còn là Thánh Giả, hiện nay ở trong vùng trời đất này, bất luận dùng biện pháp gì thì đều không thể vây khốn Chu Nguyên được.
Mặc dù hắn còn không có cách nào để chiến đấu chính diện cùng Ma Cật, nhưng ít ra là đã có khả năng tự bảo vệ mình.
Ma Cật mặt không biểu tình, nhưng ý lạnh trong mắt cũng thể hiện rõ hắn đang cực kỳ tức giận. Ở trong mắt hắn, thực lực của Chu Nguyên này cũng chẳng ra gì cả nhưng mà hết lần này tới lần khác, người sau dựa vào thân phận Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, chiếm cứ địa lợi, làm cho hắn trong lúc nhất thời đều không thể làm gì được.
Hắc Chiếu Cổ Thánh cũng phát hiện tình huống bên này. Sau khi trầm ngâm một lúc, trong mắt có hung quang thoáng hiện
- Nếu như trong thời gian ngắn không bắt được con chuột này, vậy trước tiên tiêu diệt đám người kia kia.
Ngón tay của hắn chỉ về phía mấy người Thương Uyên.
Hiện nay Thương Uyên cũng bảy vị Thánh Giả Song Liên Cảnh khác mượn sức mạnh của Tổ Long Đăng cùng với sự trợ giúp của Chu Nguyên đã miễn cưỡng có thể đấu ngang tay, khó phân cao thấp với Hắc Chiếu Cổ Thánh, nhưng nếu như Ma Cật nhúng tay vào, chiến cuộc tất nhiên sẽ là nghiêng về ở bên phía Thánh tộc.
Mà đợi đến lúc giải quyết xong mấy người Thương Uyên thì hai vị Cổ Thánh có thể đồng thời ra tay. Đến lúc đó, cho dù Chu Nguyên chiếm cứ Địa lợi từ Thương Huyền Thiên thì cũng là chạy trời không khỏi nắng.
Nghe thấy câu nói này của Hắc Chiếu, trên mặt của Ma Cật cũng hiện ra một nụ cười tươi, âm lệ. Hắn gật gật đầu, ánh sáng màu xanh thoáng hiện, chỉ thấy được 99 tia sét màu xanh gào thét lao ra, xuyên qua hư không, cuốn theo sức mạnh hủy diệt, xông thẳng về mấy người Thương Uyên.
- Chu Nguyên, ngươi cứ tiếp tục trốn tránh như một con chuột đi. Ta muốn ngươi trơ mắt nhìn, vị sư tôn này của ngươi chết như thế nào!
Mà nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Thương Uyên cùng các vị Thánh Giả cũng nhanh chóng biến đổi. Khi đối mặt với hai vị Cổ Thánh liên thủ, bọn họ hiển nhiên sẽ phải thừa nhận áp lực khổng lồ, hơi không cẩn thận thì chắc chắn sẽ trọng thương, thậm chí là ... vẫn lạc.
- Sư tôn, giúp ta tranh thủ một chút thời gian!
Lúc này, giọng nói của Chu Nguyên như có như không truyền vào trong tai của Thương Uyên.
Ánh mắt của Thương Uyên lóe lên, ông cũng nhanh chóng minh bạch ý đồ của Chu Nguyên. Cục diện hiện nay cực kỳ phức tạp, nếu như Chu Nguyên thật sự bởi vì mấy người bọn họ lâm vào hoàn cảnh xấu mà lung tung ra tay thì ngược lại là đã rơi vào trong tiết tấu của đối phương. Đến lúc đó hai gã Cổ Thánh bỗng nhiên chuyển biến mục tiêu, chỉ sợ Chu Nguyên cũng khó mà tránh được.
Hiện tại, biện pháp duy nhất có thể hóa giải tình thế nguy hiểm hiện nay chỉ có Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh.
- Chư vị, chuẩn bị dốc sức liều mạng đánh cược một lần đi. Bằng không thì lần này chúng ta chỉ sợ thật sự là muốn chết rồi.
Thương Uyên hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm nghị nói với bảy vị Thánh Giả còn lại.
Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của bảy vị Thánh Giả Song Liên Cảnh khác cũng lạnh lùng, nghiêm trang. Có thể trở thành Thánh Giả, bọn họ tự nhiên không phải là người tầm thường. Cho nên mặc dù hiện tại phải đối mặt với hai vị Cổ Thánh, bọn họ cũng không lộ ra sự hoảng sợ, bởi vì bọn họ minh bạch, loại cảm xúc này cũng không có bất kỳ trợ giúp với trận chiến trước mắt cả.
Chỉ có dốc hết toàn lực đánh cược một lần mới có thể cầu sống trong hoàn cảnh phải chết.
Chỉ thấy được vào lúc này chỗ hai vai của mấy vị Thánh Giả Song Liên Cảnh kể cả Thương Uyên đều có hai đóa hoa sen hư ảo, thần thánh hiện ra đến, chậm rãi xoay tròn.