Hưu!
Trong sương mù nồng đậm có cuồng phong gào thét. Chỉ thấy một đạo bóng dáng màu xanh lam lao qua cực nhanh, tỏa ra từng luồng hơi lạnh khiến cho ngay cả lá cây ở xung quanh cũng đều trực tiếp bị đóng băng.
Trong ánh sáng màu lam là một con Băng Điểu to lớn, mà Chu Nguyên cùng Lục La đang ngồi trên lưng con Băng Điểu này.
Chu Nguyên hơi cau mày lại, nhìn về phía sau lưng, lẩm bẩm nói:
Chắc hẳn người thanh niên mặc áo bào màu đen kia chính là kẻ đã cùng liên thủ với Võ Hoàng làm trọng thương Yêu Yêu, người có tên là Diệp Minh nhỉ?
-Chính xác là không hề đơn giản một chút nào!
Mặc dù lúc trước kẻ có tên là Diệp Minh này vẫn chưa có dịp xuất thủ, nhưng dựa vào sự cảm ứng nhạy cảm của thần hồn, Chu Nguyên vẫn có thể phát hiện được sự uy hiếp không nhỏ phát tán ra từ người kẻ này không hề yếu hơn so với Võ Hoàng.
Võ Hoàng, Diệp Minh lại thêm một cô nàng Chúc Anh, hiển nhiên đội hình của đối thủ mạnh hơn rất nhiều so với tổ hợp Chu Nguyên cùng Lục La. Cho nên Chu Nguyên cũng không có bất cứ một ý định liều mạng nào với đối phương, mà là trực tiếp lựa chọn rút lui.
-Chu Nguyên, hiện giờ chúng ta đang xông vào bên trong sương mù. Trong khi đón sương mù nơi đây có khả năng ngăn cách cảm giác, một khi bị lạc vào thì sẽ rất phiền phức.-Lục La có chút lo lắng mà nói.
Chu Nguyên lắc đầu nói:
-Chúng ta cũng là không có biện pháp nào mới như vậy. Nếu như lúc trước chỉ cần chậm trễ một bước thôi, thì đối phương sẽ kịp ra tay, dùng toàn lực chặn đường chúng ta. Đến lúc đó một khi bị bao vây thì thế cục sẽ trở nên cực kỳ bất lợi.
-Chỉ có trốn vào trong sương mù mới có cơ hội thoát khỏi bọn hắn.
Lục La tức giận tới mức cắn chặt hàm răng, nói:
-Mấy tên khốn kiếp chỉ ỷ vào nhiều người mà bắt nạt chúng ta. Chờ đến lúc chúng ta có thể hội hợp cùng với Yêu Yêu tỷ, đến lúc đó để xem muội trừng trị bọn hắn như thế nào!
Từ bé đến giờ, đường đường là tiểu quận chúa của Vạn Thú Vương Triều, đã bao giờ cô bé phải chịu nỗi ủy khuất như thế này? Bị người đuổi lấy chạy khắp nơi.
Chu Nguyên chỉ cười cười, cũng không quá để ý. Hắn hồi tưởng lại trận chiến lúc trước với Võ Hoàng, hai con mắt hơi híp lại. Hiển nhiên, so với những lần giao đấu cùng với Võ Hoàng trước đây, thì lần này hắn đã có tiến bộ rất nhiều.
Lần mới vào Thánh Tích Chi Địa, khi giao đấu trực tiếp cùng với Võ Hoàng thì cơ hồ Chu Nguyên bị áp chế hoàn toàn. Thế nhưng đến lần này Chu Nguyên đã có đủ khả năng để đón lấy một cách trực diện công kích của Võ Hoàng.
Điều này cũng đủ để chứng minh sự tiến bộ về thực lực của Chu Nguyên.
"Võ Hoàng, không biết bây giờ ngươi có cảm nhận ra sao?"-Khóe miệng Chu Nguyên hơi cong lên, thầm nghĩ.
Hưu!
Đột nhiên, thần sắc của Chu Nguyên biến đổi. Hắn đưa mắt nhìn về phía đằng sau vốn đang tràn ngập trong sương mù, ở nơi đó dường như có dao động truyền đến, Chu Nguyên vội vàng nói:
-Lục La, mau tăng thêm tốc độ! Bọn hắn đuổi tới!
Lục La giật mình, nói:
-Sau khi chúng ta tiến vào trong sương mù mà bọn hắn vẫn có thể đuổi kịp hay sao? Chẳng lẽ Bọn hắn không bị mất phương hướng?
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
-Xem ra là ta đã khiến cho tên Võ Hoàng kia cảm nhận được sự uy hiếp. Bởi vậy hắn đã dốc sức mà muốn diệt trừ triệt để ta.
Bản thân Võ Hoàng cũng đã cảm nhận được sự tiến bộ của Chu Nguyên. Mà hiển nhiên, sự tiến bộ này đủ để thoát ly khỏi sự khống chế cục diện của Võ Hoàng.
Bàn tay nhỏ bé của Lục La vỗ nhẹ nhàng lên lưng Băng Điểu, lập tức Băng Điểu phát ra âm thanh sáng rõ, vỗ vỗ hai cánh, một luồng khí lạnh nổ tung ở sau lưng nó. Mà tốc độ của Băng Điểu cũng tăng mạnh, hóa thành một đoàn ánh sáng lao vun vút vào sâu trong sương mù.
Ngay tại chỗ mà Băng Điểu tăng tốc, chỉ qua một khoảng thời gian không lâu, sương mù ở nơi đó đột nhiên dao động, ba đạo bóng người lao nhanh mà tới.
-Chạy nhanh thật!-Bộ mặt Võ Hoàng không có một chút thay đổi nào, nói.
Vòng xoáy trong mắt Diệp Minh Tiếp tục xoay tròn, thản nhiên nói:
-Quả thực tên Chu Nguyên này có thần hồn thật nhạy cảm. Độ mạnh thần hồn của hắn có thể phát hiện được sự tới gần của chúng ta.
-Bất quá ngươi cứ việc yên tâm, bọn hắn không thể trốn thoát được đâu!
Đột nhiên, Ánh mắt của Diệp Minh chuyển về một phương hướng khác. Hắn cong ngón tay lại búng ra một cái, có một đạo nguyên khí nổ tung ra, truyền ra sự dao động dị dạng.
Rất nhanh, lớp sương mù ở phương hướng kia cũng bị xua tan, cuối cùng có ba đạo bóng người bay nhanh mà đến, rõ ràng đây chính là ba vị kiêu tử đỉnh tiêm khác đến từ Đông Huyền đại lục.
-Giang Tuyền, mọi việc thế nào rồi?
Diệp Minh nhìn về phía một người trong đó mà hỏi. Nhìn kỹ lại thì người này chính là kẻ đã chặn đường Chân Hư.
Khuôn mặt em bé của Giang Tuyền cười híp lại, gật gật đầu, nói:
-Tên kia cũng thật lợi hại, rất có khả năng chịu đòn. Bất quá bây giờ hắn cũng đã bị thương phải trốn vào trong sương mù.
Tròng mất đen nhánh của Diệp Minh liếc nhìn qua, hờ hững mà nói:
-Cũng không cần vội, đều chạy không thoát.
-Đi thôi!
Diệp Minh vung lên bàn tay, cả bọn lập tức phi nhanh về phía trước.
...
-Làm sao số người của bọn hắn lại trở nên nhiều hơn?
Trong sương mù, thần hồn của Chu Nguyên phát tán ra xung quanh, cố gắng thăm dò động tĩnh. Chợt hắn biến sắc mặt, bởi vì Chu Nguyên có thể cảm giác được, ở nơi xa xa đằng sau kia có sự dao động lạ thường của nguyên khí, hơn nữa còn trở nên nhiều hơn so với lúc trước.
Mà lại mỗi một luồng dao động của nguyên khí kia đều cực kỳ hùng hồn, hiển nhiên những kẻ mới gia nhập đều không phải kẻ yếu.
Khuôn mặt nhỏ của Lục La cũng khẽ biến, cô bé cắn chặt hai hàm răng, nói:
-Xem ra bọn hắn đã hạ quyết tâm phải vây bắt bằng được chúng ta.
Chu Nguyên nhăn mày lại, ánh mắt hắn chợt run lên, vung mạnh Thiên Nguyên Bút trong tay một cái,vphần lông tơ màu tuyết trắng hóa thành một cây trường tiên bắn mãnh liệt mà ra, đâm mạnh mẽ vào một phương hướng nào đó ở trong sương mù phía trước.
Phốc!
Một cây đại thụ vỡ ra, lộ ra một bóng người đang ẩn giấu ở phía sau.
Chu Nguyên cùng Lục La Đưa mắt nhìn lại, đều không khỏi giật mình. Chỉ thấy quần áo của bóng người kia rách nát vô cùng, nhìn qua có chút chật vật, sắc mặt cũng trắng bệch, rõ ràng là tên Chân Hư của Diêm La Tông kia.
-Chân Hư?-Lục La kinh ngạc nói:
-Ngươi trốn ở nơi này làm cái gì?
Chu Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của Chân Hư càng trở nên kém sắc so với lúc trước, dường như nghĩ ra điều gì, nói:
-Những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục kia cũng tìm tới ngươi?
Chân Hư trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.
-Vậy mà ngươi lại đánh không lại bọn chúng? Lục La khinh bỉ nói.
Chân Hư cau mày, nói:
-Đối với kẻ đánh nhau trực tiếp với ta, thì ta cũng không quá sợ hắn. Nhưng trong bọn hắn vẫn còn có hai người ẩn nấp ở trong âm thầm, khóa chặt lấy ta, khiến cho ta phân tâm không dám dùng toàn lực. Bởi vậy mới bị kẻ kia lợi dụng sơ hở.
Lục La giật mình nói:
-Nếu như vậy thì quả thực là quá hèn hạ!
-Vì sao những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này lại không ngừng tìm tới chúng ta để gây chuyện?-Cô bé vô cùng căm hận mà nói.
-Bởi vì chỉ có các ngươi mới có tư cách tạo thành uy hiếp đối với bọn hắn.-Chu Nguyên bình tĩnh mà nói.
Bọn hắn tụ tập lại với nhau thành một đội, trong khi đó mấy người các ngươi lại như một nắm cát rời rạc. Chỉ cần đánh tan từng người một, khi đó tất nhiên là có thể chèn ép lên trên tâm khí của tất cả kiêu tử Thương Mang đại lục, từ đó khiến cho không ai dám tranh đoạt tạo hóa cùng với bọn hắn.
Chân Hư có chút suy yếu mà ho khan hai tiếng, cũng không định nói thêm điều gì, quay người rời đi.
-Dường như bọn chúng có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù này. Ta đề nghị ngươi nên đi cùng với chúng ta.-Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua bóng lưng của Chân Hư, bỗng nhiên nói.
Hiển nhiên, tên Chân Hư này đã bị thương không nhẹ. Nếu như lại tiếp tục đi một mình thì tất nhiên sẽ bị đám người Võ Hoàng, Diệp Minh ở phía sau đuổi kịp. Đến lúc đó thì chỉ e kết cục của hắn sẽ chẳng mấy tốt đẹp.
Chân Hư hơi ngừng lại bước chân, có chút nghiêng đầu. Đôi mắt xám trắng nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
-Lúc trước ta muốn đối phó với ngươi, vậy mà bây giờ người còn muốn giúp ta hay sao?
Chu Nguyên nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
--Dù sao thì giữa ta và ngươi cũng chẳng có thù hằn gì cả. Trong khi đó những tên đang đuổi sát ở phía sau kia lại là đồng bọn của Võ Hoàng. Tất nhiên là ta cũng cần biết phân biệt nặng nhẹ.
Chân Hư trầm mặc lại.
-Đừng lề mề chậm chạp nữa! Bây giờ trạng thái của ngươi như thế nào thì chính bản thân ngươi rõ ràng nhất. Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục đi đi thôi.-Chu Nguyên nói.
Chân Hư hơi giật giật khóe mắt. Cuối cùng thân hình lướt lên, rơi vào chân lưng Băng Điểu.
-Cảm ơn! Ta sẽ ghi nhớ kỹ phần ân tình này.
Âm thanh của Chân Hư có chút không lưu loát, nói. Hiển nhiên hắn cảm thấy có chút khó xử. Dù sao thì không lâu trước đây hắn vẫn còn ra tay với Chu Nguyên. Mà bây giờ lại không thể không mượn nhờ lực lượng của Chu Nguyên.
Chu Nguyên lại không thèm để ý chút nào mà khoát khoát tay áo. Rõ ràng, hiện nay Võ Hoàng đã liên hợp cùng với người của Đông Huyền đại lục. Thế nên để đối kháng lại, bản thân Chu Nguyên cũng cần liên hợp với một chút lực lượng khác. Mà cũng rất hiển nhiên, những người bị Đông Huyền đại lục nhằm vào như Chân Hư chính là những ứng cử viên tốt nhất.
-Tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ? Có thể đi đâu đây? Bọn hắn vốn nhiều người, bên phía chúng ta lại còn mang theo một tên tàn tật, nếu như bị gặp phải mà chiến đấu trực diện thì khẳng định kết cục là toàn quân bị diệt.-Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La hiện lên vẻ khó xử, nói.
Chu Nguyên trầm ngâm một lát, ánh mắt có chút lập lòe. Một lát sau, hắn duỗi ra ngón tay chỉ về hướng chỗ sâu nhất ở trong sương mù.
-Huynh vẫn còn nhớ, trước đây muội đã từng nói, tại chỗ sâu trong dãy núi, ở nơi có Kim Trì có không ít Nguyên thú tứ phẩm ở lại. Hơn nữa còn có một con thủ lĩnh Nguyên thú thần bí?
-Đúng vậy.
-Vậy chúng ta liền tới nơi đó đi... Chỉ có khiến cho cục diện bị xáo trộn, chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi bọn hắn.