Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 171: Con Nguyên Thú Thần Bí.

Chưa xác định
Chương 171: Con Nguyên thú thần bí.

Trong nơi núi sâu tràn ngập sương mù, có một đạo băng ảnh lướt qua.

Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên lưng tiểu Hàn, thần hồn cảm giác lan tràn ra xung quanh. Mặc dù sương mù ở nơi này có thể ngăn cách sự cảm nhận về phương hướng, nhưng dựa vào sự mạnh mẽ của thần hồn, cuối cùng thì Chu Nguyên cũng có thể cảm giác được một cách miễn cưỡng, nhờ vào đó để chỉ dẫn phương hướng.

-Bay sang bên trái!-Chu Nguyên lên tiếng.

Lúc này tiểu Hàn vỗ cánh một cái, chuyển hướng cực nhanh.

-Bây giờ chúng ta đã xâm nhập vào sâu trong dãy núi này.

Chu Nguyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo:

-Bọn hắn vẫn còn đuổi theo không bỏ, thật sự là có kiên nhẫn.

Chu Nguyên vẫn có thể cảm giác được ở không xa đằng sau đang có từng luồng khí tức vẫn luôn bám đuổi theo bọn họ như hình với bóng. Hiển nhiên, mấy người Võ Hoàng cũng không tính buông bỏ một cách dễ dàng.

-Phải làm sao bây giờ? Nếu như xâm nhập vào sâu hơn nữa thì rất có thể là chúng ta sẽ gặp phải Nguyên thú tứ phẩm.-Âm thanh của Chân Hư hơi trầm thấp, nói.

Chu Nguyên híp hai mắt lại nhìn vào chỗ sâu trong sương mù. Mơ hồ có thể nhìn thấy có một đạo kim quang như ẩn như hiện. Hiển nhiên, nơi này đã cách Kim Trì rất gần. Mà đồng dạng, Chu Nguyên cũng bắt đầu cảm ứng được từng luồng dao động cuồng bạo của nguyên khí.

-Chắc hẳn kẻ sở hữu của những luồng dao động cuồng bạo của nguyên khí kia chính là thủ hội thú ở bên cạnh Kim Trì.

*thủ hộ thú: thú bảo vệ.

-Tiếp tục tiến lên!-Chu Nguyên nói với giọng đầy quả quyết.

Lục La khẽ cắn răng, vỗ vỗ tiểu Hàn. Lập tức, tiểu Hàn phát ra âm thanh to rõ đáp lại, đột nhiên tăng vọt tốc độ. Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, đoàn người Chu Nguyên phát hiện bọn hắn đã từ trong sương mù xuyên ra ngoài.

Ẩn sau lớp sương mù chính là từng dãy núi rừng cổ xưa, với từng cây đại thụ che trời đứng sừng sững qua thời gian.

Rống!

Mà ngay tại lúc mà đoàn người Chu Nguyên vừa mới xông ra khỏi lớp sương mù, thì bỗng nhiên có một tiếng rống to truyền đến. Một cái bóng đen to lớn giáng xuống từ trên trời, mang theo lực lượng vô cùng đáng sợ và cuồng bạo.

Tiểu Hàn vô cùng linh hoạt mà bắn ra, tránh đi sự công kích của bóng đen.

Oanh!

Bóng đen đập hung hăng vào vị trí lúc trước của mấy người Chu Nguyên, khiến cho mặt đất đều nứt toác ra, khói bụi tràn ngập. Mấy người Chu Nguyên Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng đen chính là một con cự viên với lân phiến đầy người, vô cùng hung hãn mà đứng ở nơi đó, con mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

*cự viên: con khỉ lớn.

Tại xung quanh con Lân Phiến Cự Viên kia đang có từng luồng dao động cường hãn của nguyên khí quanh quẩn, giống như lốc xoáy gió giật.

Đây là một con Nguyên thú tứ phẩm!

Cảm nhận được uy thế mà con thú này phát tán ra, ánh mắt của ba người Chu Nguyên đều trở nên nghiêm trọng. Khi đối mặt với loại Nguyên thú đạt đến cấp bậc này, thì bọn hắn phải dốc hết toàn lực mới có thể có cơ hội chống lại được.

Vút!

Mà liền tại ngay sau khi con Lân Phiến Cự Viên kia xuất hiện, lớp sương mù đằng sau lại truyền đến sự dao động. Ngay sau đó có sáu bóng người lao nhanh ra, rơi vào chỗ đất trống cách ba người Chu Nguyên không xa.

Hiển nhiên, sáu bóng người này chính là kẻ đang đuổi theo không bỏ mấy người Chu Nguyên -bọn người Võ Hoàng cùng Diệp Minh.

Rống!

Con Lân Phiến Cự Viên này nhìn thấy lại có người tiếp tục xâm lấn thì vô cùng giận dữ, mở ra cái miệng đầy máu đỏ ngòm gào thét lên. Thân thể cao lớn của nó nhảy lên một cái, sau đó vung lên nắm tay to lớn tựa như đạn pháo, mang theo áp lực kinh người đập hung hăng về phía mấy người Võ Hoàng.

Chiêu quyền này còn chưa đập xuống thì mặt đất đã bị phong áp của nó ép lún xuống hình thành một cái hố có hình nắm tay.

Sắc mặt Võ Hoàng đầy vẻ lạnh lùng nhìn qua con Lân Phiến Cự Viên đang không ngừng phóng to tại trong tầm mắt kia. Hắn bước ra một bước, năm ngón tay nắm chặt lại, bàn chân dẫm một cái, mặt đất lập tức bị nứt vỡ, mà thân hình của hắn cũng mượn phản lực bay nhanh về phía trước mặt của Lân Phiến Cự Viên. Ở nơi đầu nắm tay của hắn có một vòng ánh sáng nóng rực tựa như mặt trời dâng lên, chứa đựng uy thế kinh người, dường như không thể chống cự.

Oanh!

Một người một thú va chạm trực tiếp vào nhau ở giữa không trung. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được một luồng sóng xung kích tàn phá bừa bãi mà ra, ngay cả không khí đều nổ tung không ngừng, phát ra tiếng vang giống như bạo tạc.

Trong trung tâm của luồng trùng kích cuồng bạo ấy. Chỉ nghe con Lân Phiến Cự Viên kia kêu rên lên một tiếng, thân thể cao lớn bắn ngược về phía sau, rơi trên mặt đất khiến cho cả vùng đất đều run rẩy dữ dội. Không dừng lại ở đó, thân hình của Lân Phiến Cự Viên bị lực phản chấn đẩy lùi về phía sau, không ngừng đụng ngã vô số cây đại thụ, tạo nên một cái rãnh thật dài trên mặt đất.

Mà trái lại thì tên Võ Hoàng kia lại chỉ là lui về phía sau mười mấy bước, sau đó rơi xuống hết sức nhẹ nhàng, thần sắc hững hờ.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì ngoại trừ Diệp Minh, bốn người còn lại đến từ Đông Huyền đại lục đều nhìn Võ Hoàng một chút với ánh mắt ẩn chứa sự kinh dị.

-Tên này quả là đồ biến thái!-Lục La không nhịn được mà nói.

Lúc trước, cô bé để có thể tiêu diệt một con Nguyên thú tứ phẩm, thì phải dùng hết toàn lực. Trong khi đó tên Võ Hoàng này lại có thực lực có thể áp đảo chính diện một con Nguyên thú tứ phẩm.

Trên khuôn mặt tái nhợt không hề thay đổi kia của Chân Hư cũng hiện lên một chút nghiêm trọng.

Ánh mắt Võ Hoàng không mang theo một chút tình cảm nào nhìn về phía Chu Nguyên, hững hờ mà nói:

-Ngươi coi là trốn tới nơi đây thì có thể khiến cho ta chùn bước, sinh ra lòng kiêng kỵ?

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua Võ Hoàng, lại chỉ cười cười, chỉ là trong nụ cười kia lại mang theo chút gì đó trêu ngươi.

Rống!

Mà cũng chính vào lúc này, con Lân Phiến Cự Viên Vốn đã bị một quyền của Võ Hoàng đánh bay kia lại đứng lên một lần nữa, rống lên một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đầy phẫn nộ.

Tiếng gầm gừ truyền ra xa xa, vang vọng khắp núi rừng.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, từ nơi sâu trong núi rừng, chợt có từng luồng nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra. Trong sự chấn động của sơn lâm, bốn con cự thú lao nhanh mà tới, xuất hiện ở sau lưng Lân Phiến Cự Viên.

Toàn thân bốn con cự thú này đều tràn ngập nguyên khí, thình lình toàn bộ đều là Nguyên thú tứ phẩm. Lúc này, cuối cùng thì sắc mặt của Võ Hoàng cùng Diệp Minh cũng biến đổi một chút.

-Xua hổ nuốt sói, quả là một kế sách hay!-Diệp Minh nhìn Chu Nguyên một chút, nói.

*Xua hổ nuốt sói: thành ngữ, ý chỉ việc lợi dụng thực lực của người khác để đối địch với kẻ thù.

-Đáng tiếc cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Cũng vào lúc này, đôi đồng tử đen kịt kia của Diệp Minh nhìn chằm chằm vào năm con Nguyên thú tứ phẩm trước mắt. Vòng xoáy trong tròng mắt đang chuyển động chậm rãi, tùy theo đó là một luồng dao động quỷ dị phát tán ra.

Ngay lúc này, đột nhiên thân thể cao lớn của con Lân Phiến Cự Viên cùng bốn con Nguyên thú tứ phẩm khác đình trệ lại, trong con mắt của bọn chúng vậy mà cũng có một dòng xoáy màu đen nổi lên, tựa như đang sa vào trong ảo ảnh.

Nơi khóe mắt của Diệp Minh có một dòng máu chảy xuống, khuôn mặt của hắn cũng hiện lên vẻ mỏi mệt.

-Hắn..., hắn lại có thể khống chế được năm con Nguyên thú tứ phẩm?-Giọng nói của Lục La tràn đầy vẻ khiếp sợ, thốt lên.

Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên cũng trở nên nghiêm trọng, nói:

-Đây là một loại biện pháp sử dụng lực lượng của thần hồn để thôi thúc đồng thuật. Tuy nguyên thú có thân thể mạnh mẽ nhưng thần hồn của chúng lại rất yếu đuối, vì vậy vừa vặn bị hắn khắc chế.

*Đồng thuật: đồng là con mắt, thuật là thuật pháp, đồng thuật là pháp thuật sử dụng con mắt để thi triển.

-Mau đi tới chỗ Kim Trì!-Chu Nguyên trầm giọng nói.

Thanh âm của hắn vừa dứt, thì tiểu Hàn lập tức vỗ cánh, bắn mãnh liệt mà ra.

-Hôm nay, ai trong các ngươi cũng đều không đi được!

Âm thanh lạnh lùng của Võ Hoàng vang lên. Bỗng nhiên, thân hình của hắn hóa thành một đạo xích quang bắn mãnh liệt mà ra với tốc độ nhanh như tia chớp, đuổi sát theo phía sau.

Mấy người Diệp Minh ở đằng sau cũng cấp tốc đuổi theo.

Ầm ầm!

Hai nhóm đội ngũ một đuổi một chạy, tạo nên thanh thế khổng lồ tại vùng núi sâu này.

Chỉ qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, hai đội bọn họ đã vượt qua vài cái đỉnh núi. Chợt, bỗng nhiên trước mắt bọn hắn có kim quang loá lên. Chỉ thấy ở phía trước đang có một ngọn núi lớn đứng sừng sững. Ở trên phần đỉnh của ngọn núi này là một cái miệng núi lửa, từ miệng núi lửa tỏa ra kim quang vô biên, sáng chói chói mắt, tựa như một vũng Kim Trì.

-Đó là Kim Trì!-Đôi mắt đẹp của Lục La lập lòe ánh sáng nhìn chằm chằm về phía đỉnh núi kia.

Ở đằng sau, mấy người Võ Hoàng Diệp Minh cũng đang đuổi sát theo sau. Bọn hắn đưa mắt nhìn qua nơi Kim Trì sáng chói mắt kia, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ thèm thuồng.

-Xem ra quả thật là chúng ta rất có duyên với tạo hóa của nơi Kim Trì này.-Diệp Minh vỗ tay mà cười, nói:

-Còn phải cảm ơn các ngươi đã dẫn đường.

Rống!

Bất quá, ngay tại lúc mà tiếng cười của Diệp Minh vừa dứt, bỗng nhiên có từng đạo tiếng thú gào vang dội khắp đất trời truyền đến. Lại sau đó, ánh mắt của bọn người Chu Nguyên, Diệp Minh, Võ Hoàng ngưng tụ lại. Chỉ thấy ở trên ngọn núi to lớn kia đang có từng con cự thú với thân hình khổng lồ xuất hiện, đôi con ngươi đỏ tươi của chúng nhìn chằm chằm, khóa chặt lại vị trí của bọn hắn.

Trọn vẹn tính ra là mười mấy con Nguyên thú tứ phẩm.

Với đội hình như thế này đủ để khiến cho bất kể là Chu Nguyên hay Võ Hoàng đều phải biến sắc mặt.

Bất quá, cái này còn không có kết thúc. Ngay sau khi mấy con cự thú kia xuất hiện, bọn chúng lại đột nhiên quỳ phục xuống, đầu hướng về phía đỉnh núi tựa như đang làm lễ triều bái Quân Vương.

-Ta từng nghe nói, tại nơi Kim Trì này có một con thủ lĩnh của nguyên thú vô cùng thần bí, ngay cả rất nhiều Nguyên thú tứ phẩm ở nơi đây đều là những con đã bị nó hàng phục.-Sắc mặt của Chân Hư có chút khó coi, nói.

Chu Nguyên cũng là nhăn lại lông mày, xem ra những lời đồn đãi đều là sự thật. Tính ra quả thực bây giờ mấy người bọn họ quá là xui xẻo, trước có hổ sau có sói...

-Nếu như tình huống trở nên xấu đi, vậy liền tranh thủ thời gian làm cho thế cục trở nên hỗn loạn, dựa vào đó để có thể rút lui nhanh chóng.-Chu Nguyên thấp giọng nói.

Lục La cùng Chân Hư đều rất đồng ý mà gật đầu. Ngay cả la la cũng đều không có tiếp tục có ý nghĩ gì với cái Kim Trì kia nữa.

Tại nơi hậu phương, thần sắc của Võ Hoàng cùng Diệp Minh cũng trở nên nghiêm trọng. Bởi vì trong mơ hồ, bọn hắn có thể cảm giác được một cỗ dao động cực kỳ kinh người đang phát tán ra từ sâu trong luồng kim quang kia.

Tại từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú đầy vẻ đề phòng kia, dần dần, có một tiếng gầm trầm thấp mà đầy uy nghiêm truyền ra từ nơi đỉnh núi. Những con Nguyên thú đầy khắp núi đồi đều trở nên run rẩy dưới uy thế của tiếng gầm gừ này.

Từ trong màn kim quang, có một bóng hình to lớn xuất hiện chầm chậm. Cuối cùng bóng hình này bước ra khỏi kim quang, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hả???

Bất quá, ngay trong nháy mắt là bóng dáng ấy xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút. Bởi vì xuất hiện trong tầm mắt của mọi người cũng không phải là một con quái vật khổng lồ gì cả, mà lại là một con tiểu thú có hình dạng chú chó con xám xịt.

Con thú nhỏ uể oải mà ngáp một tiếng. Đôi con ngươi đưa mắt nhìn xuống dưới với vẻ bễ nghễ.

Chu Nguyên cùng Lục La cũng vô cùng sững sờ mà nhìn cảnh tượng trước mắt này. Sau đó bọn hắn đều không nhịn được mà dùng sức dụi dụi con mắt, lúc này thần sắc trên mặt cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.

-Chu Nguyên... Có phải muội đang nhìn lầm gì đó hay không? Tại sao dung mạo của con thú nhỏ kia lại giống Thôn Thôn như thế?-Lục La nói với vẻ đầy do dự.

Trầm mặc một lát, cuối cùng Chu Nguyên gật đầu không chút do dự.

-Muội không có nhìn lầm!

-Con tiểu khốn nạn này, trong khi chúng ta đánh sống đánh chết ở bên ngoài, thì nó lại vô cùng nhàn nhã ở đây mà chiếm núi làm vua!

Bình Luận (0)
Comment