Nơi đỉnh núi chỗ Kim Trì, chư thú phủ phục, mà đối tượng mà bọn chúng thể hiện sự kính sợ, lại ngoài dự liệu cũng không phải là một con cự thú uy nghiêm nào cả, mà là một con thú nhỏ màu xám xịt thần bí.
Mà Chu Nguyên cùng lục Lục La là những người đầu tiên nhận ra thân phận của con thú thần bí này.
Con thú nhỏ này, chính là chú chó nhỏ mà lúc vừa mới vào Thánh Tích Chi Địa liền đã bị mất tích-Thôn Thôn.
Đối với cảnh tượng trước mắt như thế này, ngay cả người vốn vô cùng bình tĩnh như Chu Nguyên cũng không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối. Sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười. Ai cũng không nghĩ tới, vậy mà Thôn Thôn lại trốn ở chỗ này, chiếm núi làm vua, trải qua cuộc sống tiêu dao thư thái.
-Các ngươi nhận biết con thú nhỏ này?
Khác biệt với sự kinh ngạc của Chu Nguyên cùng Lục La, vẻ mặt Chân Hư lạnh tràn đầy sự ngưng trọng. Dù sao thì hắn cũng không phải là người bình thường, đương nhiên sẽ không cho rằng con thú nhỏ trước mắt chỉ bình thường như vẻ ngoài mà nó thể hiện ra như vậy. Dù sao chỉ cần suy nghĩ tỉ mỉ một chút là sẽ phát hiện sự bất thường, bởi lẽ những con Nguyên thú tứ phẩm kia không phải tự dưng mà lại duy trì vẻ kinh sợ với con thú nhỏ này như vậy.
Hiển nhiên, con thú nhỏ này mới là con nguyên thú đáng sợ nhất ở nơi đây.
-Yên tâm đi, hẳn là mọi việc đã ổn rồi!-Chu Nguyên an ủi.
Sau đó, chỉ thấy Chu Nguyên giơ tay lên, phất phất tay đối với Thôn Thôn.
Tuy nhiên, đối với hành động phất tay này của Chu Nguyên, thì Thôn Thôn lại chẳng thèm để ý một chút nào, tiếp tục dùng ánh mắt bễ nghễ mà nhìn xuống dưới.
Thấy cảnh như vậy thì Chân Hư nhìn Chu Nguyên với ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Chu Nguyên cũng là có chút lúng túng, hơi hơi xấu hổ. Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bàn tay vỗ vào túi Càn Khôn bên hông, lập tức có một chồng thịt khô đã ướp sẵn gia vị xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Bạch!
Ngay tại thời điểm mà chồng thịt khô này vừa xuất hiện, ánh mắt vốn tràn đầy vẻ kiêu ngạo của con thú nhỏ trên đỉnh núi kia lại biến đổi trong nháy mắt, vèo một tiếng hóa thành một cái bóng bắn mãnh liệt mà xuống.
Chu Nguyên lật bàn tay một cái, thịt khô liền trực tiếp biến mất.
Lúc này Thôn Thôn cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, chạy vây quanh hắn vòng vo hai vòng, vô cùng sốt ruột mà gào lên mấy tiếng.
-Chú mày lại tiếp tục giả bộ cho ta xem nào!-Chu Nguyên cười lạnh nói.
Thôn Thôn nhảy vào trong ngực Chu Nguyên, lè lưỡi liếm gương mặt của hắn. Trong đôi mắt của chú chó nhỏ hiện lên thần thái như là đang nịnh nọt.
Chu Nguyên trợn mắt nhìn nó một cái, lúc này mới đem thịt khô mà ném cho Thôn Thôn.
Lại không thèm để ý tới con con đang chìm đắm ở trong cơn hưởng thụ vị ngon của đống thịt khô,Chu Nguyên xoay người lại, ánh mắt tràn đầy vẻ bất thiện, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh lúc này sắc mặt đã bắt đầu biến hóa.
-Tại sao lại có thể như vậy? Làm sao mà con thú nhỏ kia lại có quen biết với bọn chúng?-Ánh mắt Diệp Minh hơi trầm xuống, nói.
Sự việc đang xảy ra ở trước mắt này ngoài dự liệu của tất cả bọn hắn.
Sắc mặt Võ Hoàng cũng có chút tái nhợt, nói:
-Đúng là có một con tiểu thú đi theo bên người Chu Nguyên. Nhưng không nghĩ tới con thú nhỏ này lại có năng lực lớn đến dường này, ngay cả những con Nguyên thú tứ phẩm kia đều bị nó thu phục.
Mấy người Chúc Anh, Giang Tuyền cũng xích lại gần nhau, thần sắc tràn đầy vẻ đề phòng.
Nếu như con vật nhỏ kia chỉ huy những con Nguyên thú tứ phẩm này tấn công bọn hắn, như vậy thì chỉ e bọn hắn cũng chỉ có nước quay đầu bỏ chạy.
Mà ngay tại lúc mà sắc mặt của mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh càng ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt không có ý tốt của Chu Nguyên cũng là đưa tới, cười lạnh mà nói:
-Dường như lúc trước các ngươi đuổi bắt rất là thoải mái thì phải?
Nói rồi, Chu Nguyên vỗ nhẹ nhàng đầu của Thôn Thôn, ngón tay chỉ về hướng Võ Hoàng cùng Diệp Minh, nói:
-Chú mày đúng là đồ không có lương tâm. Không những không đi bảo hộ Yêu Yêu, vậy mà lại còn trốn ở chỗ này tiêu dao tự tại.
-Chú mày có biết hay không, chính là hai tên khốn kiếp này đã liên thủ với nhau vây công Yêu Yêu, làm cho cô ấy bị thương, đến bây giờ vẫn còn không có tung tích.
Thôn Thôn vốn đang chúi đầu hưởng thụ món thịt khô yêu thích của mình, nghe thấy Chu Nguyên nói vậy thì thân thể cứng ngắc lại một chút. Sau đó lại không thèm để ý tới đống thịt khô khoái khẩu của mình nữa, giữa cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp đầy đáng sợ.
Linh trí của Thôn Thôn đã cực cao, nó biết sứ mạng của mình chính là bảo hộ sự an toàn cho Yêu Yêu, là thủ hộ thú của Yêu Yêu. Cho nên đối với nó mà nói, dù cho không thể được ăn món thịt khô khoái khẩu này, thì cũng tuyệt đối không thể để cho Yêu Yêu phải nhận bất kỳ một chút thương tổn nào.
Thôn Thôn ngẩng đầu, đôi mắt đối mặt cùng với Chu Nguyên, tựa hồ là đang xác nhận lại lời nói lúc trước của hắn.
Mà Chu Nguyên cũng là nhìn xem đôi mắt của nó, chậm rãi mà gật đầu nhẹ.
Thịt khô trước mắt bị Thôn Thôn trầm mặc mà hất ra. Sau đó nó nhảy ra khỏi lồng ngực của Chu Nguyên, đôi con ngươi đầy nhân tính nhìn chằm chằm về phía Võ Hoàng cùng Diệp Minh. Vào lúc này, ai cũng có thể cảm giác được, một cỗ uy thế hung hãn kinh người đang bạo phát ra từ trong thân thể nho nhỏ kia của Thôn Thôn.
Rống!
Một luồng ánh sáng đỏ quét sạch mà ra, trong nháy mắt thân thể Thôn Thôn bành trướng. Chỉ trong mấy tấc ngắn ngủi mà thôi, một con cự thú màu xích hồng tràn đầy uy nghiêm mà thần bí xuất hiện ở trước người mấy người Chu Nguyên.
Cự thú khoác trên người một bộ vảy giáp màu đỏ tươi, tựa như bên trên đang có dung nham chảy xuôi, nơi miệng lớn có ánh sáng màu đen hiện hiện tựa như tùy thời tùy chỗ có thể nuốt hết vạn vật.
Từng luồng nguyên khí cuồn cuộn như gió bão bạo phát từ trong cơ thể của nó ra, khiến cho hư không xung quanh bị chấn động.
Rống!
Cảm nhận được ngọn lửa tức giận của Thôn Thôn, cũng vào lúc này mười mấy con Nguyên thú tứ phẩm kia cũng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, khiến cho phảng phất toàn bộ ngọn núi đều đang run rẩy.
Sắc mặt của mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh không nhịn được biến đổi. Hiển nhiên, bọn họ cũng đã nhận ra sát ý điên cuồng ẩn chứatrong tiếng gầm gừ của Thôn Thôn là nhằm vào bọn họ.
Oanh!
Lúc này, đột nhiên mười mấy con Nguyên thú tứ phẩm lao mãnh liệt xuống, mục tiêu hướng thẳng về vị trí nơi bọn hắn đang đứng.
-Rút lui!-Diệp Minh quyết định thật nhanh, vội vàng quát lên.
Ngay sau đó, thân hình bọn người Võ Hoàng, Diệp Minh cũng nhanh chóng lùi lại.
-Hì hì, còn muốn chạy đi đâu?
Bất quá ngay tại lúc mà thân hình bọn hắn vừa mới động, thì không biết lúc nào mà Lục La đã cưỡi trên lưng tiểu Hàn xuất hiện ở sau lưng bọn hắn.
Hai cánh tiểu Hàn vỗ vỗ, lập tức có một cơn mưa mũi tên băng bắn mãnh liệt mà ra.
Tuy rằng thế công của Lục La bị bọn người Võ Hoàng xé rách trong nháy mắt, bất quá, cùng với việc những mũi tên băng này bị đánh tan thì có một lớp bụi bột phấn băng tinh phiêu tán ra xung quanh, có tác dụng đông kết không gian, trì hoãn lại tốc độ của mấy người Võ Hoàng.
Mà cũng vào lúc này, mười mấy con Nguyên thú tứ phẩm kia cũng kịp thời lao tới, thế công hung hãn lấy thế che trời lấp đất mà bao phủ xuống.
Phanh phanh!
Đòn tấn công chưa rơi xuống mà mặt đất xung quanh đã liên tiếp bị nứt toác. Mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh cũng không dám va chạm đối kháng trực diện, lùi lại phía sau không ngừng.
Đôi mắt đỏ giống như thiêu đốt lên hỏa diễm kia của Thôn Thôn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Đột nhiên ngay vào lúc này, thân hình của nó trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng đỏ bắn mạnh về phía bọn người Võ Hoàng.
Thấy vậy, đồng tử của Võ Hoàng lập tức co rút lại.
Bởi vì nơi khóe mắt của hắn đã kịp nhìn thấy, có một đạo thân ảnh màu xích hồng xuất hiện trực tiếp ở phía sau lưng hắn. Một đôi móng vuốt to lớn xé rách mà xuống, đồng thời có một màn ánh sáng màu đen đầy quỷ dị lập lòe bao phủ lấy đôi móng vuốt màu xích hồng kia, khiến cho nó càng trở nên cứng cáp sắc bén.
Nơi nào mà cái móng vuốt kia đi qua, không gian nơi nó bị trực tiếp xé rách thành năm cái vết rách đen ngòm. Mà mặt đất phía dưới cũng bị xẻ ra thành từng cái rãnh thật dài, nơi vết cắt bóng loáng như gương.
-Thật là một con Nguyên thú đáng sợ!
Sắc mặt Võ Hoàng trở nên nghiêm trọng. Hắn có thể cảm giác được, ẩn chứa ở dưới đôi móng vuốt kia là từng luồng dao động kinh người. Mà tựa hồ màn ánh sáng màu đen bao phủ lấy nó kia cũng là một loại lực lượng cực kỳ bá đạo.
Võ Hoàng không dám có chút khinh thị một chút nào. Ngay lập tức, nơi miệng quát ra một tiếng thét như sấm nổ.
-Tiểu Thuyên Nguyên thuật, Kim Ô Thiên Ấn!
Đột nhiên, một luồng nguyên khí hùng hồn bộc phát ra. Võ Hoàng dùng một tay kết ấn, nguyên khí màu lửa đỏ bùng phát, biến thành hình dạng một chiếc ấn lớn ước chừng mấy chục trượng. Dường như bên trong chiếc ấn này có một con Tam Túc Kim Ô* ẩn hiện, phun trào lấy từng luồng hỏa diễm bàng bạc.
*Kim Ô: loài chim biểu tượng của mặt trời trong thần thoại Trung Quốc, tam túc là có ba chân.
Một chiêu này vừa mới được thi triển ra đã khiến cho mặt đất trong phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh bị khô nứt trong nháy mắt.
Quang ấn gào thét mà lao tới, cuối cùng trùng điệp đánh vào đôi móng vuốt kia của Thôn Thôn.
Ầm ầm!
Phảng phất như vào lúc này, toàn bộ thiên địa đều bị chấn động một cái. Lại ngay sau đó, một luồng sóng xung kích đáng sợ bạo phát ra, khiến cho tất cả mọi thứ ở xung quanh chao đảo ngã trái ngã phải.
Khói bụi bay đầy trời. Chờ cho khói bụi tán bớt đi, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt đất nơi xảy ra vụ va chạm bị xé nứt ra, xuất hiện từng cái vết rách to lớn, mà thân thể to lớn kia của Thôn Thôn cũng bị bắn ngược trở lại. Đôi móng vuốt ghì trên mặt đất lưu lại từng đạo vết cào thật sâu. Trên đôi móng vuốt của Thôn Thôn có vài vết cháy đen, hiển nhiên đây là hậu quả từ chiêu kia của Võ Hoàng lưu lại.
Mà tại đối diện của Thôn Thôn, Võ Hoàng cũng bị đẩy lùi trượt lại phía sau hơn trăm trượng. Lúc này sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm, tại trên cánh tay cũng xuất hiện vết cào sâu tới tận xương, chảy ra máu me đầm đìa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục La cũng không nhịn được mà chọn cho đôi mắt đẹp. Hiển nhiên cô bé cũng không nghĩ tới, chỉ vừa mới đối mặt thì Võ Hoàng liền đã bị đánh cho bị thương.
-Lúc nổi giận, Thôn Thôn cũng thật là đáng sợ...