Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 173: Lưu Danh Thánh Bia.

Chưa xác định
Chương 173: Lưu danh Thánh Bia.

Mặt đất bị đốt cháy đen, khắp nơi đều là cảnh tượng bừa bộn.

Ánh mắt Võ Hoàng tràn đầy vẻ âm trầm mà nhìn vào vết máu trên cánh tay mình, khóe mắt của hắn có chút kéo căng ra. Bản thân hắn cũng không nghĩ tới, đôi móng vuốt kia của Thôn Thôn lại sắc bén tới trình độ kinh người như vậy.

Vậy mà dưới một cái cào kia, lớp nguyên khí phòng hộ của hắn lại không có bao nhiêu tác dụng liền bị xé rách một cách dễ dàng.

Diệp Minh đi tới gần Võ Hoàng, liếc mắt nhìn vào vết thương nơi cánh tay của đối phương, ánh mắt Diệp Minh hơi hơi ngưng lại, nói:

-Con Nguyên thú này có thực lực không tầm thường.

Võ Hoàng gật gật đầu, nói:

-Hẳn là một con Nguyên thú có đẳng cấp huyết mạch cực kỳ cao.

Con Nguyên thú thần bí trước mắt này cường hãn mà hung hoành. Nếu như muốn đối phó được với nó thì chỉ e bản thân Võ Hoàng không thể lưu giữ lại thủ đoạn một chút nào.

Thế nhưng với cục diện như hiện nay thì hiển nhiên hắn sẽ không có cơ hội có thể tùy tiện đơn đấu.

-Nếu như ngươi còn không có biện pháp nào khác, thì ta chỉ có còn có cách tự nghĩ cách rời đi. Nếu không cứ để tiếp tục như vậy thì chỉ e chúng ta đều không trốn thoát.-Âm thanh của Võ Hoàng tràn đầy vẻ lạnh lùng, nói.

Cục diện bây giờ cực kỳ không có lợi đối với bọn hắn. Không đề cập tới việc mấy người Chu Nguyên còn đứng ở bên cạnh Nhìn chằm chằm, chỉ riêng mời mấy con Nguyên thú tứ phẩm kia thôi cũng đã đủ để khiến cho bọn hắn phải đau đầu vô cùng.

Nếu như cứ tiếp tục dây dưa mà không có kết quả nào như thế này thì chỉ e sớm muộn cũng sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn.

Hiển nhiên, Diệp Minh cũng rõ ràng hậu quả của việc này, đành phải thở dài một hơi bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

-Thật không nghĩ tới, vậy mà cục diện lại trở nên như thế này. Tên Chu Nguyên này quả đúng là phiền phức, trách không được có thể trở thành đối thủ một mất một còn của ngươi...

-Bất quá ngươi cứ việc yên tâm đi, nếu như chúng ta đã muốn đi thì bọn hắn cũng không thể nào ngăn cản được.

Nói xong, Diệp Minh tiến lên chậm rãi, hai tay đồng thời kết ấn. Trong đôi con ngươi đen kịt có vòng xoáy màu đen hiển hiện, xoay tròn một cách điên cuồng.

-Dạ Ma Khí, Dạ Ma Thiên!

Đột nhiên, hai đạo nguyên khí tối tăm bắn mãnh liệt ra từ trong hai con ngươi của Diệp Minh. Chỉ trong một cái nháy mắt, phảng phất toàn bộ trời đất đều chìm vào trong một mảnh bóng tối vô tận.

Sự hắc ám che phủ khắp đất trời, khiến cho không chỉ ánh mắt bị ngăn cản, mà ngay cả sự cảm ứng của thần hồn đều bị suy yếu tới mức thấp nhất.

Rống!

Những con Nguyên thú tứ phẩm kia đã mất đi sự cảm ứng đối với phương hướng, Bởi vậy không dám tấn công một cách tùy tiện, mà là đứng tại nguyên chỗ, bảo vệ tự thân, đồng thời phát ra tiếng gào trầm thấp.

-Mau sáp lại gần nhau!

Lúc này, âm thanh của Chu Nguyên truyền vang ra. Loại hắc ám này rất khó khu trừ loại bỏ. Nếu như lại tiến công một cách đơn độc thì không thể nghi nhờ sẽ tạo cơ hội cho đối phương tiêu diệt từng người một.

Chân Hư, Lục La đều dựa theo âm thanh kêu gọi của Chu Nguyên mà tụ tập lại, chen chúc tại bên cạnh Chu Nguyên. Mà đôi mắt màu xích hồng của Thôn Thôn cũng quét qua xung quanh, cuối cùng chậm rãi lui về phía sau.

-Thật sự là phiền phức!

Trong màn đen tối, Diệp Minh lẩm bẩm nói.

Ban đầu, hắn dự định là thừa dịp lúc này mọi người còn chưa kịp phản ứng liền đột nhiên xuất thủ, ra tay khiến cho đối phương trở tay không kịp. Nếu như lúc này đối thủ còn tùy ý mà tiến công, vậy hắn liền có thể tụ tập lực lượng bên người, dùng tốc độ nhanh nhất để chém giết từng người đối địch.

Nhưng phản ứng của Chu Nguyên cũng không hề chậm một chút nào, làm cho kế hoạch của hắn đã mất đi hiệu quả dự định.

-Lần này thì chỉ có thể rút lui.

Diệp Minh lắc lắc đầu, sau đó cong ngón tay búng ra, một âm thanh rất nhỏ truyền vào trong tai đám người Võ Hoàng, Chúc Anh. Lập tức đám người này bứt ra lùi lại phía sau.

Theo thời gian dần trôi qua, bóng tối dần dần bị xua tan.

Lục La là người đầu tiên nhìn về phía vị trí của đám người Võ Hoàng. Thế nhưng lúc này ở nơi đó đã không có một bóng người. Mà thân ảnh của bọn hắn như ẩn như hiện ở phía chân trời, hiển nhiên là đã lựa chọn rút đi.

-Lại để cho bọn hắn chạy thoát mất rồi! -Giọng nói của Lục La tràn đầy vẻ không cam lòng.

Chu Nguyên cũng là cảm thấy có chút đáng tiếc. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội hiếm hoi để có thể lưu lại triệt để mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh ở lại nơi đây. Thế nhưng hiển nhiên, đám người Võ Hoàng Diệp Minh cũng không phải là những kẻ đơn giản, thủ đoạn vào mạng tầng tầng lớp lớp. Muốn tiêu diệt được bọn hắn cũng không phải là quá dễ dàng.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua phương hướng nơi mà thân ảnh của đám người Võ Hoàng biến mất, hai mắt nhắm lại, trong mắt có sát khí lang lệ chợt lóe lên.

-Cũng không vội, chúng ta sẽ còn có cơ hội. Dù sao thì ở nơi Thánh Tích Chi Địa này thì cuối cùng cũng sẽ có cơ hội để phân ra thắng bại.

Theo sự rút đi của đám người Võ Hoàng, Diệp Minh, mười mấy con Nguyên thú tứ phẩm cũng xoay đầu lại, phát ra tiếng gầm gừ đối với đám người Chu Nguyên, dường như có ý xua đuổi.

Rống!

Bất quá Thôn Thôn cũng gào thét lên một tiếng đối với bọn chúng. Tiếng rống như sấm, khiến cho sơn lâm cũng bị chấn động.

Bị Thôn Thôn gào cho vài tiếng, những con Nguyên thú tứ phẩm này mới chịu lùi lại một cách chậm rãi.

Thôn Thôn lắc lắc thân thể, thân thể cao lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng lại biến thành hình thái đen tròn hết sức bình thường kia, nếu như người không biết mà nhìn vào thì cũng chỉ cảm thấy có chút đáng yêu, cũng không thu hút một chút nào.

Bất quá, trải qua trận chiến lúc trước, không ai ở nơi đây không biết được, dưới ngoại hình nhìn qua chỉ có vẻ uể oải của nó ẩn chứa lực lượng đáng sợ đến mức nào.

Thôn Thôn nhảy đến trên bờ vai Chu Nguyên, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ hắn.

-Nó đang hỏi hiện giờ Yêu Yêu tỷ như thế nào? -Ở một bên, Lục La Thế vậy thì phiên dịch, nói.

Chu Nguyên vỗ vỗ đầu của Thôn Thôn, nói:

-Lúc trước Yêu Yêu cũng đã kịp thời thoát khỏi sự vây bắt của bọn hắn, tạm thời không có gì đáng lo ngại. Hẳn là cô ấy đang tĩnh dưỡng, chờ đến khi tĩnh dưỡng tốt một chút sẽ hội hợp cùng với chúng ta.

Thôn Thôn nghe vậy, lúc này mới an tâm một chút.

Ông!

Mà ngay tại khi bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng đều có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên phía trên không trung. Chỉ thấy vào lúc này, Thánh Bia vốn lơ lửng ở trên không trung kia chợt chấn động một cái.

Bên trên đang có ánh sáng ngưng tụ lại, những văn tự cổ xưa lại bắt đầu thoáng hiện một lần nữa.

-Lại có người lưu danh được ở trên tấm bia!-Lục La nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chu Nguyên, Chân Hư cũng cẩn thận mà nhìn lại.

Tại trên Thánh Bia kia, vốn ban đầu chỉ có tên của 3 người Yêu Yêu, Võ Hoàng, Diệp Minh; thì nay tại dưới tên của bọn hắn lại có tên của một người hiển hiện.

'Giang Tuyền, Đông Huyền đại lục.

Chiến tích: chiến Chân Hư, thắng.'

Lục La nhìn về phía Chân Hư với vẻ đồng tình. Dù sao thì tên của mình bị treo lên làm tài liệu giảng dạy tiêu cực* như vậy cũng thật sự là có chút mất mặt.

*Cách nói hài hước như kiểu các bậc phụ huynh hay lấy những tấm gương xấu chơi bời lêu lổng để dạy dỗ con em mình. Ở đây tên của Chân Hư xuất hiện, không những không thể hiện cái tốt mà con là về sự thất bại, giống như những kẻ xấu trong ví dụ của các phụ huynh.

Sắc mặt Chân Hư vẫn tái nhợt như cũ, cũng không có bất cứ một biểu hiện gì. Hắn chỉ làm bình tĩnh mà nói:

-Nếu như hắn không có đồng đội trốn ở trong chỗ tối nhìn trộm khóa chặt, thì có muốn thắng được ta cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Bất quá, lúc này bàn tay của Chân Hư đã nắm chặt lại. Rõ ràng, nội tâm của hắn cũng không phải là không để ý như vẻ ngoài thể hiện ra như vậy.

Dù sao, thân là kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục, bản thân Chân Hư cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình hắn.

Chu Nguyên gật gật đầu. Bản thân Chu Nguyên cũng tin tưởng, với sự kiêu ngạo mà Chân Hư biểu hiện ra thì hắn cũng sẽ không thèm nói phét, cậy mạnh. Mà lại đám người Đông Huyền đại lục kia xác thực cũng là làm việc mà không từ một thủ đoạn nào.

Điều này có thể nhìn ra từ việc bọn chúng không thèm để ý công bằng một chút nào, trực tiếp lựa chọn lấy nhiều đánh ít để đối phó với Yêu Yêu.

Mà liền ngay tại sau khi cái tên Giang Tuyền hiện lên trên tấm bia, ở ngay phía dưới lại có ánh sáng hội tụ lại. Ngay sau đó, một cái tên bắt đầu nổi lên.

'Chúc Anh, Đông Huyền đại lục.

Chiến tích: chiến Lục La, thắng nhỏ.'

Cái miệng nhỏ nhắn của NaNa lập tức méo xệch. Lúc nãy cô bé còn chế giễu Chân Hư, kết quả chưa được bao lâu thì bản thân cô nàng cũng trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực.

-Tức chết ta rồi, lúc nào thì ta bị cô ta đánh bại rồi?

Lục La tỏ vẻ không phục. Nếu như không phải cô bé chủ quan khiến cho Chúc Anh có cơ hội bắt giữ lấy tiểu Hàn, khiến cho lực lượng của cô bé không thể kết hợp bình thường được với Tiểu Hàn, thì cô gái tên Chúc Anh kia làm sao có thể làm gì được cô bé?

Mà ngay tại trong khi Lục La vẫn còn đang kêu la, ánh sáng trên mặt Thánh Bia vẫn còn chưa dừng lại. Sau đó lại là một cái tên bắt đầu nổi lên chậm rãi.

'Chu Nguyên, Thương Mang đại lục.

Chiến tích: chiến Chúc Anh, thắng.'

Trên gương mặt của Chu Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên, chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới trận chiến lúc trước giữa hắn và Chúc Anh lại được Thánh Bia tán thành, từ đó để cho hắn được lưu danh ở trên tấm bia...

Bình Luận (0)
Comment