Hai người dắt tay qua thảm đỏ, đón nhận lời chúc phúc của bạn bè, người thân, đều cười nhẹ đáp lại.
Ở đoạn cuối của thảm đỏ, có ba người đang ngồi ngay ngắn.
Chính là Chu Kình, Tần Ngọc, cùng Thương Uyên, đại biểu cho trưởng bối nhà trai và nhà gái.
Trải qua một đoạn nghi lễ phức tạp, Chu Nguyên cùng Yêu Yêu cùng quỳ xuống trước mặt ba người, lại liếc nhìn nhau, nhìn thấy hình ảnh của mình ánh lên trong mắt đối phương, tựa như ai cũng muốn khắc họa hình ảnh của người mình yêu vào sâu trong lòng.
Cuối cùng, hai người đều yên lặng tiếp nhận nước trà, dâng lên trước mặt ba vị trưởng bối.
Chu Kình cùng Tần Ngọc tươi cười đầy mặt, trong mắt không giấu được vui mừng, tiếp nhận nước trà uống một hơi cạn sạch.
Thương Uyên bưng chén trà, nhìn đôi phu thê trước mặt, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ vui mừng, nhưng trong mắt lại không giấu được một tia buồn bã.
- Chúc hai con có thể bình an dài lâu, hòa thuân an yên. – Thương Uyên chậm rãi nói, sau đó bưng trà lên uống.
Chu Nguyên, Yêu Yêu cùng cúi xuống đáp lễ.
Ầm!
Cùng lúc này, trong vương cung có vô số pháo hoa phóng lên tận trời, tiếng trống nổi vang, truyền khắp toàn thành.
Trong phòng tân hôn, ánh nến đỏ chập chờn.
Chu Nguyên cùng Yêu Yêu nằm trên chiếc giường hỉ rộng lớn, trải qua một loạt lễ nghi, cuối cùng hai người cũng bước tới công đoạn động phòng.
Sau khi cho thị nữ lui đi, hai người lại cứ lẳng lặng nằm trên giường như vậy, dường như đều đang hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này.
Sau một hồi, Chu Nguyên mới gương đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ tựa như bạch ngọc kia, nói:
- Nghĩ lễ quá phiền phức chứ?
Yêu Yêu mím môi cười khẽ, nói:
- Nhưng ta rất thích!
Nàng nắm chặt bàn tay Chu Nguyên, mười ngón tay đan xen vào nhau, nói:
- Chu Nguyên, thiếp xin lỗi, trước đó thiếp giấu chuyện Tuyệt Thần Chú Độc không nói cho chàng.
- Thiếp chỉ muốn có thể tranh thủ dịp này, chân chính ở bên chàng.
Chu Nguyên lắc đầu, trầm mặc một lúc, nói:
- Nàng còn có bao nhiêu thời gian?
- Có lẽ… không lâu nữa. – Yêu Yêu nỉ non nói.
Hai người đang nói tới thời điểm mà Tuyệt Thần Chú Độc bộc phát, mà một khi nó bộc phát, liền sẽ khiến cho Thần tính trong cơ thể Yêu Yêu tự động mở ra cơ chế bảo hộ, khi đó Yêu Yêu sẽ lâm vào trong một đoạn thời gian phong ấn, mà khi phong ấn mở ra, Thần tính sẽ triệt để khôi phục.
Khi đó người bước ra, chính là Đệ Tam Thần.
Yêu Yêu bỗng xoay người, tựa ở trên lồng ngực Chu Nguyên, mái tóc đen rủ xuống gương mặt hắn, trên gương mặt trắng nọn hiện lên vệt đỏ ửng như hoa đào, nàng nhỏ giọng nói:
- Thừa dịp thời gian cuối cùng này, ta muốn giao bản thân mình cho chàng…
Chu Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết hiện tại là nên có cảm giác gì. Hơn nữa đây cũng không phải thật là xa nhau. Hay chẳng lẽ nàng thật cho rằng về sau chúng ta không còn cơ hội gặp lại nữa?
Yêu Yêu nhìn chăm chú gương mặt Chu Nguyên, đôi mắt thanh tịnh không linh kia đột nhiên mờ đi, khóe mắt có giọt lệ tràn ra, lướt qua gương mặt, rơi trên mặt Chu Nguyên.
Đây là lần đầu tiên Chu Nguyên thấy Yêu Yêu rơi lệ.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, hắn ép mình phải nở nụ cười, xòe bàn tay lau đi vệt nước mắt trên gương mặt Yêu Yêu.
- Chu Nguyên, thật xin lỗi, ta khiến cho chàng phải chịu một đoạn tình cảm hư vô mờ mịt này.
Chu Nguyên ngồi dậy, hai tay bưng lấy gương mặt Yêu Yêu, khàn khàn nói:
- Yêu Yêu, ta sẽ không từ bỏ. Mặc kệ tương lai nàng trở nên như thế nào, ta vẫn sẽ không từ bỏ. Ta sẽ ở bên cạnh nàng, ta sẽ khiến nàng mỗi khi ngoái đầu, đều có thể nhìn tới thân ảnh của ta.
- Cho nên, ta cũng muốn xin nàng, mặc kệ thế nào, cũng đừng từ bỏ, được chứ?
Giọt nước mắt óng ánh không ngừng lăn trên gương mặt Yêu Yêu, lúc này, nàng chưa bao giờ cảm thấy yếu ớt như vậy.
Cô gái trước kia dù trời có sập xuống cũng không hề sợ hãi, mặc kệ biến cố khủng bố cỡ nào cũng không biến sắc mặt, nay lại trở nên yếu mềm.
Cuối cùng, nước mặt nàng ngừng lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, nói:
- Chu Nguyên, thiếp muốn chàng vén khăn voan đỏ cho thiếp.
Nàng muốn thực hiện nghi thức hôn lễ hoàn chỉnh.
Chiếc khăn voan đỏ rủ xuống, che lấp dung nhan tuyệt mỹ mà ngay cả ánh nên đều thua kém kia.
Chu Nguyên đưa tay, lúc này hắn phát hiện cánh tay mình đang run nhè nhẹ. Phải biết, dù cho đang chiến đấu cùng Cổ Thánh của Thánh tộc, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như bây giờ.
Tay của hắn chậm rãi nhấc chiếc khăn voan đỏ lên, nhìn gương mặt xinh đẹp đã lại ướt nhòe nước mắt kia, sau đó cúi đầu, hôn thật sâu lên môi nàng.
Yêu Yêu đáp lại hắn với nỗi niềm nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Cũng vào lúc này, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên nổi lên từng đạo quang văn, mỗi đạo quang văn kia đều có ba động cổ xưa mênh mông.
Quang văn lan tràn như sóng nước, nơi lướt qua tựa như có một tầng hổ phách bao trùm lại.
Thân thể Chu Nguyên run rẩy, cảm nhận bờ môi mềm mại của nàng, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu hắn như nhìn thấy người thiếu niên năm xưa tám mạch chưa mở mang theo tâm tình chờ mong cùng hồi hộp bước vào trong tổ từ, sau đó đi qua không gian xa lạ kia.
Ở nơi đó, dưới đại thu xanh um tươi tốt, có một thiếu nữ áo xanh đang tựa lưng vào thân cây, đôi mắt sáng đang lẳng lặng nhìn hắn.
Lần đầu gặp gỡ, chuyện tình của họ cũng mở ra.
Nước mắt tràn ra khóe mắt Chu Nguyên, mà hắn cũng cảm thấy bờ môi mềm mại kia đột nhiên trở nên lạnh buốt.
Nội tâm hắn tràn ngập chua xót, hắn muốn gầm lên như dã thú bị thương.
Chu Nguyên chậm rãi mở mắt, ngắm nhìn Yêu Yêu, mắt đỏ bừng, giữa cổ họng có tiếng gầm đau khổ truyền ra.
Bây giờ, Yêu Yêu như bị một tầng hổ phách tinh khiết bao bọc lấy, ở trên tầng hổ phách này có từng dòng khí tức thần bí mà ngay cả Thánh Giả cũng phải run sợ đang vận chuyển.
Chu Nguyên xòe bàn tay, sờ tới gương mặt Yêu Yêu đang bị bao vây trong tầng hổ phách kia.
Chỉ là vừa tiếp xúc, lực lượng thần bí kia đã trực tiếp xoắn nát bàn tay Chu Nguyên, dòng máu đỏ tươi chảy xuôi, nhưng Chu Nguyên vẫn không chịu buông tay, bởi vì lúc này cơn đau nơi cánh tay cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng hắn.