Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1710 - Chương 1709: Hôn Lễ (1)

Chưa xác định
Chương 1709: Hôn lễ (1)

Võ Dao nhún nhún vai, nói:

- Cô thích là được.

Tô Ấu Vi nâng lên vò rượu, mỉm cười nói với Võ Dao:

- Dù sao cũng cảm ơn cô!

Võ Dao cũng nâng vò rượu cụng với nàng, nói:

- Khó lắm mới gặp một người mà ta nhìn vừa mắt. Nếu cô có mệnh hệ gì, ta sẽ rât cô đơn.

- Cô làm ta cảm thấy vinh hạnh đấy.

Tô Ấu Vi cười lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tinh không, nhìn xem những vì sao bay qua bầu trời kia. Mặc dù nói có vẻ thoải mái, nhưng thật ra sâu trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu, chóp mũi hơi tê tê. Chỉ là cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đè ép những cảm xúc này lại.

Cuối cùng, Tô Ấu Vi giơ vò rượu lên, đụng nhẹ một cái với hư không.

Miệng nhỏ hồng nhuận nở ra một nụ cười kiên cường.

- Điện hạ, chúc người hạnh phúc!

Tại sự chú ý của vô số người khắp Chư Thiên, hôn lễ của Chu Nguyên dần tới gần.

Tuy rằng trận hôn lễ này được vô số người Thương Huyền Thiên, thậm chí cả Chư Thiên mong mỏi cùng quan tâm, nhưng lại chưa từng được tổ chức quá rầm rộ, mà chỉ được cử hành ở trong vương cung, mà khách mời cũng chỉ là một số bạn cũ của Chu Nguyên cùng một số trọng thần trong triều Đại Chu.

Dưới bóng đêm, vương cung Đại Chu như lâm vào trong biển đỏ, khắp nơi là nến đỏ, đèn lồng đỏ, hoa đỏ, tiếng chiêng trống truyền khắp toàn thành.

Trong thành, vô số người tò mò nhìn về phía vương cung, tính theo canh giờ, hẳn là lúc này hôn lễ đã được cử hành.

Trong đại điện vương cung, khách khứa đứng ở hai bên thảm đó, mắt lộ vẻ tán thưởng cùng kinh diễm nhìn qua đôi kim đồng ngọc nữ đang đi qua thảm đỏ.

Đương nhiên, càng nhiều ánh mắt kinh diễm đều dồn về phía nhà gái.

Lúc này, Yêu Yêu mặc trên người bộ váy dài đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng choàng qua vai, màu đỏ tươi làm cho nàng càng thêm kiều diễm động lòng người. Đôi mắt xưa nay đạm bạc nay như tỏa ra ánh sáng chói mắt, sáng chói hơn cả sao trời.

Dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành nay lại đang nhiễm lấy một chút đỏ hồng, kiều nộn như nụ hoa mới nở. Giờ khắc này, không ít người trong đại điện bị vẻ đẹp của nàng làm cho ngừng thở.

- Ôi da, ta sắp không nhịn được nữa rồi.

Tả Khâu Thanh Ngư nhìn Yêu Yêu mặc bộ đồ cô dâu kiều diễm, trong đôi mắt đẹp hiện lên đầy ánh sáng, nếu như không phải có Lục La ở bên giữ chặt, sợ rằng cô nàng này đã không nhịn được xông đi lên rồi.

Ở trong trí nhớ của mọi người, Yêu Yêu mãi mãi luôn thanh lãnh đạm bạc, thế nhưng bây giờ, nàng lại đang khoác trên mình bộ áo đỏ cô dâu, dáng vẻ e ấp như cô dâu nhỏ sắp về nhà chồng, không thể nghi ngờ đây là lúc mà Yêu Yêu có vẻ sinh động nhất mà Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La từng thấy.

Tưởng như tiên tử trên cung trăng hạ phàm trần.

- Thanh Ngư tỷ, nếu giờ tỷ dám xông đi lên sẽ bị đánh chết đấy! – Lục La vừa giữ vừa nói.

Tả Khâu Thanh Ngư đưa tay vỗ ngực, đau lòng nói:

- Thiên nga tốt đều bị cóc ghẻ ăn mất rồi!

Lục La mở to mắt, phản biện:

- Chu Nguyên đâu tính là cóc ghẻ đâu? Hôm nay huynh ấy cũng rất đẹp trai, hơn nữa người ở đẳng cấp như huynh ấy, đẹp hay không đã không còn quan trọng nữa.

Tả Khâu Thanh Ngư nghe vậy không cãi lại được, nhìn thoáng qua Chu Nguyên ở bên cạnh Yêu Yêu. Tuy rằng tên này không có dung mạo làm cho người ta kinh diễm không dời nổi mắt như Yêu Yêu, nhưng bây giờ hắn đã bước vào Thánh Giả cảnh, lại nắm quyền hành cả Thương Huyền Thiên trong tay, tự thân có khí độ sâu đậm như uyên đình, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tên bạn mới quen năm đó trong Thánh Tích Chi Địa, nay đã trở thành đại nhân vật trong Chư Thiên này.

Cảm thán một lúc, nàng lại nghiêng đầu nhìn Lý Thuần Quân, Chân Hư ở bên, khó chịu nói:

- Ngày vui, hai người các ngươi thì một người nghiêm mặt, một người mặt vô cảm, cũng chả nể tình chủ nhà gì hết vậy?

Ninh Chiến thấy thế, không khỏi cười trộm.

Chân Hư bất đắc dĩ vuốt vuốt gương mặt tái nhợt âm lệ, cố gắng nở ra một nụ cười.

Đôi mắt quấn vải đen của Lý Thuần Quân thì nhìn vị trí Chu Nguyên và Yêu Yêu, chần chờ một lúc, nói:

- Chẳng biết tại sao, ta lại cảm nhận được cảm xúc nặng nề và bi thương trên người hai người bọn họ…

- Phi! Phi! Đồng ngôn vô ky, đồng ngôn vô kỵ*! – Lục La tranh thủ vương tay chặn lại trước miệng Lý Thuần Quân.

*đồng ngôn vô kỵ: lời trẻ con không biết lựa lời, vô tâm nói nhầm/

Lý Thuần Quân:

- …

Ở một bên khác, đám người Thương Huyền tông do Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng đang tụ tập chung một chỗ, ánh mắt nhìn hai người đang bước trên thảm đỏ kia.

- Trước kia khi hai người còn ở Thương Huyền tông, ta còn không hiểu, người xuất sắc như Yêu Yêu làm sao lại có thể nhìn trúng Chu Nguyên như vậy? – Lý Khanh Thiền mở miệng nói.

- Lúc đó ta cũng không hiểu. – Diệp Ca cười khổ gật đầu. Lúc trước khi mới nhìn thấy Yêu Yêu lần đầu tiên, hắn đã si mê vẻ đẹp của nàng. Nhưng chỉ tiếc, Yêu Yêu lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một lần, tất cả tâm tư đều dành ở trên người Chu Nguyên, điều này làm cho hắn phải thương tâm không biết bao nhiêu lâu.

Lý Khanh Thiền cười cười, nói:

- Trước kia ta còn cảm thấy Yêu Yêu thích Chu Nguyên như vậy quả không đáng. Dù sao trong mắt ta, khi đó Chu Nguyên là bên liên lụy bước chân của Yêu Yêu.

- Bây giờ nghĩ lại, vẫn là Yêu Yêu nhìn xa. – Nàng cảm thán nói.

Mọi người ở bên gật đầu, không chỉ là Lý Khanh Thiền, chính bọn họ cũng không ngờ tới sau này Chu Nguyên lại có thể trở thành Thiên Chủ Thương Huyền Thiên đây?

Trong lúc mọi người đang cảm thán, Sở Thanh đưa tay sờ sờ cái đầu trọc tỏa sáng dưới sự phản chiếu của ánh nến, đáng tiếc cùng lo lắng nói:

- Năng lực của sư đệ Chu Nguyên đúng là không thể chê được, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, làm sao lại nghĩ quẩn vội vàng kết hôn đây? Loại sinh vật mang tên “nữ nhân” này quá phiền, không nên dính dáng tới mới là nên!

Đám người chung quanh không khỏi chán, trên trán đám người Lý Khanh Thiền, Diệp Ca, Khổng Thánh bắt đầu hiện gân xanh, đồng thời nhìn hằm hằm qua, trăm miệng một lời nói:

- Ngươi câm miệng lại!

Trong đại điện, tiếng cười đùa không ngừng, từng ánh mắt hội tụ trên thân Chu Nguyên cùng Yêu Yêu.

Bình Luận (0)
Comment