Thế nên mỗi cử động của hắn đều khiến cho Chư Thiên đều chú ý.
Huống chi, phàm là người biết chuyện thì đều biết vị vương phi mà lần này Chu Nguyên sẽ cưới là ai.
Cuộc hôn lễ này chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm vạn người chú ý!
Quy Khư Thần Điện.
Võ Dao bước qua tầng tầng thang đá, cuối cùng bước tới một đài cao, nơi này là nơi cao nhất trong Quy Khư Thần Điện, nếu đứng ở đây có thể ngắm nhìn vô số vì sao trong hư không Hỗn Độn.
Võ Dao ngắm nhìn một hồi, sau đó lại nhìn về phía bệ đá, chỉ thấy ở nơi đó có mọt óng người xinh đẹp đang ngồi, nàng ngẩng đầu nhìn qua từng vầng sao trời bay qua hư không kia.
Võ Dao đi tới, ngồi bên cạnh bóng người xinh xắn, quay đầu liền nhìn thấy mọt khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân ánh vào mi mắt.
Ngay cả nữ tử kiêu ngạo như Võ Dao cũng không thể không thừa nhận, đối mặt với dung nhan khí chất này, dù là nàng cũng trăm lần nhìn cũng không chán, chỉ muốn vẫn luôn nhìn mãi.
- Muốn uống chút gì không?
Võ Dao giơ tay, để lộ ra hai vò rượu, lắc lắc trước mặt Tô Ấu Vi.
Tô Ấu Vi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên vò rượu, hàm răng cắn cắn môi, đưa tay nhận lấy, trực tiếp mở ra, ngửa đầu rót vào miệng.
Dòng rượu trắng thuần hương mà óng ánh lướt qua gương mặt nàng trượt xuống, thấm ướt vạt áo, làm cho quân áo trước ngực dán sát vào người, để lộ ra đường cong kinh tâm động phách.
Chỉ là lúc này đều là hai cô gái ngồi một mình, cũng không còn ai có phúc được nhìn cảnh tượng tuyệt diệu này.
- Bởi vì tên kia à? – Võ Dao trực tiếp dùng một câu liền chỉ ra nguyên nhân làm cho tâm tình Tô Ấu Vi trở nên sa sút như thế này. Dù sao trong mấy ngày nay, khắp Quy Khư Thần Điện đều đang nói về chuyện này, không có khả năng Tô Ấu Vi không biết.
- Đâu cần đến mức này? Mặc dù tên kia rất ưu tú, nhưng ta cảm thấy cô chẳng kém hắn là bao. Nếu hắn đã không lựa chọn cô, vậy thì người thiệt phải là hắn mới đúng.
Tô Ấu Vi ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu từng vì sao, nàng nói khẽ:
- Thật ra từ lúc mới đầu ta cũng đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này rồi. Dù sao người vẫn luôn ở bên cạnh Điện hạ là Yêu Yêu tỷ, hai người đã trải qua nhiều cay đắng ngọt bùi như vậy, ta làm sao có thể so sánh được?
Võ Dao thản nhiên nói:
- Nhưng năm xưa khi cô chọn rời đi, tiến về Hỗn Nguyên Thiên, thì cũng không phải là vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn, sau đó có thể giúp hắn hay sao?
- Thật dễ để ở lại, nhưng muốn rời đi, thì phải cần dũng khí thật lớn. Đây mới là sự trả giá càng nặng.
- Tô Ấu Vi, ta biết cô vẫn luôn cảm kích Chu Nguyên cứu được mình năm xưa, cho cô cuộc sống mới, thế nên từ đó, cô gần như sống vì hắn. Thậm chí vì có thể giúp được cho hắn nhiều hơn, cô lựa chọn đè xuống nỗi tưởng nhớ ngày đem, rời đi Thương Huyền Thiên, đi tới nơi Hỗn Nguyên Thiên xa lạ.
- Ở trong hoàn cảnh xa lạ ấy, cô từ bỏ hết thảy quá khứ, chỉ cắm đầu vào tu luyện, sinh hoạt tại một nơi hoàn toàn xa lạ cũng đâu dễ dàng, đâu thiếu long đong lận đận?
- Cô cũng vì hắn mà không quan tâm tới thiện ý của ta, ngược lại trực tiếp trở thành người đối địch.
- Trong đại hội Cửu Vực, nếu không phải cô quyết tâm giúp hắn, vậy chưa chắc hắn đã có thể giành được vị trí thứ nhất.
- Mà về sau, cô cũng cam chịu đi theo phía sau lưng hắn, trở thành hậu phương vững chắc, thầm lặng che dấu chính mình khi hắn tỏa ra hào quang.
- Năm xưa, Chu Nguyên cho cô cuộc sống mới, nhưng cũng làm cho cô bị trói buộc trở thành cái bóng của hắn.
Võ Dao nhìn Tô Ấu Vi, nghiêm túc nói:
- Thế nên ta cảm thấy, Tô Ấu Vi, cô không hề nợ hắn. Cô cũng nên nghiêm túc suy nghĩ, sống vì chính mình.
Tô Ấu Vi im lặng không nói, lại nắm vò rượu uống một ngụm, sau một lúc lâu mới nói:
- Thế nhưng, ta thích trở thành cái bóng của chàng…
Võ Dao nhăn lại mi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Dù sao không có nam nhân cũng không chết được!
Tô Ấu Vi cười nhẹ, nhìn Võ Dao, nói:
- Mấy thứ mà cô nói, ta đều hiểu chứ, nhưng một khi thật sự thích một người, thì đâu cần đi đong đếm từng thứ như vậy?
- Ta làm những việc này, cũng không phải là vì muốn trả nợ, chỉ đơn giản vì ta nguyện ý mà thôi.
- Nhưng có một câu mà cô nói đúng. Đợi đến khi hôn lễ của Điện hạ kết thúc, ta cũng nên suy nghĩ cho chính mình.
Võ Dao gật đầu nói:
- Phải thế mới đúng chứ, trên thế giới này không thiếu nam nhân ưu tú.
- Không ai bằng Điện hạ được! – Tô Ấu Vi lắc đầu nói.
Nghe vậy, Võ Dao không phủ nhận được. bây giờ không ai có thể dám nói Chu Nguyên không ưu tú. Dù là nàng cùng Triệu Mục Thần, trong nội tâm cũng phải công nhận điều này. Thế là nàng nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng không thiếu nữ nhân ưu tú.
Tô Ấu Vi:
- …
- Thôi thôi, sống một mình cũng không chết được, thời gian tới ta lại muốn xông lên Quy Khư sơn, hư vọng có thể thành công. – Tô Ấu Vi vươn vươn tay, để lộ ra dáng người lả lướt chập trùng.
Quy Khư sơn chính là bí cảnh do các Thánh Giả Quy Khư Thần Điện cùng chế tạo ra, vốn là dùng làm nơi bế quan cho các Thánh Giả, có tác dụng rèn luyện Thánh lực. Mà bây giờ, nơi này cũng được dùng để tôi luyện cho các thiên kiêu siêu cấp của Chư Thiên như Võ Dao, Tô Ấu Vi, Triệu Mục Thần.
Một nơi mà ngay cả Thánh lực cũng có thể rèn luyện, thì cũng đủ hiểu sẽ nguy hiểm thế nào cho những người mới chỉ là Pháp Vực đỉnh phong như mấy người Tô Ấu Vi. Nếu sơ sẩy một cái, bị trực tiếp tiêu diệt cũng là chuyện thường.
Trước đây, mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao đã từng tiếp xúc, nhưng còn chỉ mang tính chất thăm dò, chưa từng chân chính vào núi. Nhưng bây giờ Tô Ấu Vi đã lại có quyết định.
Võ Dao nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi, nói:
- Cô kiềm chế chút. Đừng nói là cô muốn tự tử đấy. Nếu thật không muốn từ bỏ, vậy ta có thể cùng cô đi phá hôn lễ của tên kia.
Tô Ấu Vi mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ta không yếu ớt đến mức đó.