Mấy người Lý Thuần Quân, Chân Hư, Ninh Chiến, Sở Thanh ở sau cũng trầm mặc lại, đám người dựa vào núi giả, buồn bã thở dài.
Từ ngày bọn họ quen biết Chu Nguyên, thì hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu vẫn luôn ở bên nhau, dính sát cùng một chỗ. Lúc đó bọn họ cũng thật hâm mộ tình cảm hai người, nhưng nào ai nghĩ tới, sẽ có một ngày hai người lại phải chia tách.
Thật là thiên ý trêu người.
Người đã từng thân cận nhất về sau lại trở nên lạ lẫm?
Đây có lẽ là hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
- Lão tiền bối, có thể phá vỡ kết giới sao? Để cho chúng ta gặp Nguyên nhi một chút. – Chu Kình nói.
Thương Uyên nói khẽ:
- Hiện tại tốt nhất vẫn nên để hắn được ở một mình, thời gian là liều thuốc hay, sẽ dần làm hắn nguôi ngoai. Hiện tại, không ai có thể giúp hắn.
Chu Kình nghe vậy, khuôn mặt đắng chát, Tần Ngọc ở bên không nhịn được che mặt rơi lệ.
Cuối cùng, Chu Kình vẫn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn đám người chưởng giáo Thanh Dương, nói:
- Các vị, lần này chủ nhà không chiêu đãi chu đáo, hi vọng các vị có thể thông cảm.
Mấy người có thể nghe ra ý Chu Kình đang muốn tiễn khách, nhưng cũng không ai trách, dù sao trong lòng Chu Kình hiện nay cũng đang cực kì khó chịu, nên mọi người cũng không nói gì, chỉ hành lễ, sau đó mang theo tâm tình phức tạp xoay người rời đi.
Đám người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền dừng ở sau một lát, cuối cùng cũng rời đi. Bây giờ bọn họ ở nơi này cũng không có tác dụng gì, ngược lại làm cho lòng người càng thêm phiền muộn.
Khi các khác nhân được đưa đi, không khí vui mừng trong vương cung cũng đạm xuống, cả tòa vương cung đêm qua còn giăng đèn kết hoa, nay lại trở nên yên tĩnh vắng lạnh.
Người không biết chuyện dù không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí trong vương cung, nên cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng giấu sự nghi hoặc trong lòng.
Thế là, hôn lễ đã từng khiến cho vạn người chú ý của Chu Nguyên dần ảm đạm lại.
Tất cả mọi người ăn ý duy trì trầm mặc.
Từ đó về sau, cứ mỗi ngày Chu Kình cùng Tần Ngọc đều sẽ tới trước kết giới, nhìn vào bên trong, có đôi khi đợi suốt nửa ngày, mới ảm đạm rời đi.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã là một năm trôi qua.
Thánh Tổ Thiên, Thánh Sơn.
Từng dãy núi non liên miên hùng vĩ chập trùng, tuawj như từng con Cự Long duỗi thân thể khổng lồ, mà vị trí đầu rồng lại rủ xuống, tựa như cúi đầu bái về hướng trung tâm, nơi ngọn núi cao nhất kia.
Giữa mây mù quanh quẩn, có thể thấy được một tòa điện to lớn như ẩn như hiện, tựa ảo tựa thực, vô cùng thần bí.
Mà lúc này, tại trong tòa điện khổng lồ kia, có bảy tòa tượng đá cổ xưa đứng sừng sững, trong đó có hai tòa tượng đá hiện đầy vết rách, ảm đạm không ánh sáng, tựa như đã mất đi sinh cơ.
Tại đỉnh đầu năm tòa tượng đá còn lại thì có năm bóng người đang ngồi xếp bằng, quanh thân bọn hắn không có ba động nguyên khí, nhưng mỗi người chỉ ngồi đó, dù không có động tác gì, lại khiến cho hư không bốn phía không ngừng rung động.
Nguyên khí mênh mông tựa như biển cả trên tòa Thánh Sơn này đều dập dềnh theo mỗi lần hít thở của bọn hắn.
Đây chính là năm vị Cổ Thánh của Thánh tộc.
Về phần Hắc Chiếu Cổ Thánh cùng Ma Cật Cổ Thánh thì đã chết trong trận chiến trước đó tại Thương Huyền Thiên.
Tòa điện yên tĩnh quanh năm, năm tên Cổ Thánh tựa như lâm vào ngủ mê, thậm chí không có hô hấp, nếu không phải thân thể của bọn hắn lúc nào cũng tỏa ra một loại uy áp kinh khủng thì chỉ sợ đúng là ai cũng coi năm người này đều chỉ là năm cái xác khô mà thôi.
- Phù!
Yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, trên thân thể năm tên Cổ Thánh đột nhiên có ánh sáng lấp lóe, ngay sau đó, áo báo của bọn hắn hơi bay lên, đôi mắt đang đóng chặt hồi lâu cũng chậm rãi mở ra.
Trong chớp mắt ấy, hư không như sụp đổ.
- Đệ Tam Thần đã phong ấn tự thân, Thần tính đang dần khôi phục. – m thanh khàn khàn của Thái Di Cổ Thánh vang lên.
- Xem ra độc lực của Tuyệt Thần Chú Độc quá mạnh, ngược lại lại gia tăng tốc độ thức tỉnh của Đệ Tam Thần.
Nam Minh Cổ Thánh cau mày nói:
- Chúng ta mất đi hai vị Cổ Thánh, cuối cùng lại đổi lại là kết quả này, sao ta cảm giác hành động lần này không thu được lợi ích gì?
- Nam Minh, ngươi chỉ biết nhìn cái trước mắt, Thần đã quyết định làm vậy, ắt là vì có suy tính sâu xa, đây cũng không phải là điều mà ngươi ta có thể đoán được. – Thiên Trảm Cổ Thánh mở miệng, thân thể khôi ngô như Cự Linh Thần, thanh âm như sấm, chấn động thiên khung.
Nam Minh Cổ Thánh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thái Di Cổ Thánh cũng gật đầu cười, nói:
- Bây giờ Đệ Tam Thần đang phong ấn tự thân, đã mất đi uy hiếp cho chúng ta. Cho nên vì có thể nghênh đón Thần ta giáng lâm, chúng ta cũng nên bắt đầu kế hoạch mới, đừng để đám sinh linh Chư Thiên kia cho rằng Thánh tộc ta là chủng tộc yêu thích hòa bình.
- Thái Di, ngươi định làm gì? Bây giờ Chư Thiên còn đang được bảo vệ trong Hỗn Nguyên Tru Thánh Trận, nếu chúng ta cố tình xâm nhập, vậy dù có thể xông vào, cũng phả trả một cái giá thật lớn. – Tên Cổ Thánh vừa nói chuyện cầm một chiếc đồng lô trong tay, trong đó có tiếng sấm không ngừng vang lên, chính là Chưởng Lôi Cổ Thánh.
- Đúng vậy, không nên coi thường Hỗn Nguyên Tru Thánh Trận. Tuy rằng Thánh tộc ta cũng không sợ tử vong, nhưng dụng mệnh đi lấp một việc uổng phí, cũng quá mức thấp kém. – Một âm thanh trầm thấp vang lên, âm thanh này này cực kì kì lạ, nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nói này như ẩn chứa ngàn vạn tiếng thú rống ngang ngược.
Đây là Thiên Thú Cổ Thánh.
Các Cổ Thánh khác nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Thái Di Cổ Thánh nghe vậy, ôn hòa cười nói:
- Dù Hỗn Nguyên Tru Thánh Trận bao trùm cả Chư Thiên, uy lực cực lớn, nhưng không phải là không có khuyết điểm.
- Trước đây ta từng nhận được Thần dụ của Thần ta, trong đó Thần chỉ dẫn cho ta phương hướng, trải qua mấy năm qua tìm hiểu, cũng coi như là đạt được chút thu hoạch.
- Hả?