Vừa nghe lời này, các Cổ Thánh ở đây đều không khỏi kinh ngạc, trong mắt cũng mang theo vẻ hâm mộ. Bọn hắn hâm mộ Thái Di Cổ Thánh có thể được Thần chỉ bảo.
Tuy rằng các Cổ Thánh đều bình đẳng như nhau, nhưng xem ra Thái Di càng được Thần ưu ái.
Nhưng rất nhanh đám người cũng thu lại tâm tình, sau đó nhìn chằm chằm Thái Di. Bọn hắn cũng muốn biết, Thái Di định đối phó Hỗn Nguyên Tru Thánh Trận bằng cách nào.
Đối với tòa đại trận này, dù là Cổ Thánh cũng cực kì kiêng kị, Kể từ năm xưa cuộc chiến diệt giới kết thúc, sở dĩ Thánh tộc lại khó có thể tọa ra uy hiếp lớn nữa cho Chư Thiên là vì có tòa đại trận này tồn tại. Nếu không phải vậy, thì Thánh tộc đã sơm dồn quân tiêu diệt hoàn toàn Chư Thiên rồi, chứ không phải như bây giờ phải nghĩ hết biện pháp lẻn vào, vừa phiền phức, vừa bó tay bó chân.
- Hỗn Nguyên Tru Thánh Trận rất phiền phức, trực tiếp xông vào là hành vi không lý trí. Cho nên nếu chúng ta muốn giết vào trong Chư Thiên, thì phải đi đường vòng, lách qua đại trận.
Thái Di mỉm cười, nhấc bàn tay, chỉ thấy trong tay hắn có một cánh cửa màu đen hiện lên, cửa đá không biết nối tới nơi nào, vô cùng u ám.
- Thiên Nguyên Giới phân chia là chín đại Thiên, mà trừ những Thiên này ra còn có vô số không gian con. Những không gian con này tựa như là đường hầm, nối liền cả chín đại Thiên.
- Ý là ngươi muốn lợi dụng những không gian con này để tiến vào Chư Thiên? Thế nhưng những không gian con này rất không ổn định, thời gian tồn tại lúc dài lúc ngắn, có khi đột ngột sụp đổ, nếu không cẩn thận sẽ bị dòng chảy hư không cuốn đi, dù là Thánh Giả cũng gặp phiền phức. – Có Cổ Thánh cau mày nói.
Thái Di Cổ Thánh mỉm cười nói:
- Đúng thế, nhưng tòa Thánh Thiên Môn này có công dụng tự động tìm kiếm ra không gian con tương đối ổn định, chỉ cần sau khi người của chúng ta tiến vào, ra tay củng cố lại không gian, coi đó là phần đệm, xuyên thấu qua từng tầng từng tầng, như vậy sẽ có lúc tiếp cận tới Chư Thiên, cuối cùng mở ra được lối rẽ, thẳng vào Chư Thiên.
Bốn vị Cổ Thánh khác liếc nhìn nhau, nói:
- Nếu đến lúc tiếp cận Chư Thiên, vậy các Cổ Tôn Chư Thiên cũng sẽ có cảm ứng.
Thái Di Cổ Thánh cười ung dung một tiếng, nói:
- Cảm ứng được thì đã sao, dù sao chúng ta đang đi gây chiến, chứ không phải đi ăn trộm. Nếu bọn hắn phát hiện, vậy chỉ có hai lựa chọn, một là cố thủ bất động, chờ đến khi bên ta củng cố lại cả đoạn không gian cho vững chắc lại, liền có thể xua quân ồ ạt tấn công Chư Thiên.
- Mà lựa chọn thứ hai, chính là nếu bọn họ xuất thủ, tiến vào trong vô số không gian con kia để ngăn cản chúng ta, vậy nói theo một cách khác chiến tranh vẫn được tiến hành, chỉ khác là chiến trường thay đổi mà thôi. Với thực lực tổng hợp của Thánh tộc ta, đủ để chiến thắng.
- Bọn hắn dám đến bao nhiêu, liền giết bấy nhiêu.
- Thậm chí đúng lúc Thần ta thức tỉnh, phát hiện chúng ta đã chuẩn bị một lượng lớn tinh huyết Thánh Giả cùng Thánh hồn Chư Thiên dâng lên cho ngài, vậy ngài hẳn sẽ rất vui vẻ.
Bốn tên Cổ Thánh khác nghe vậy, trên mặt không khỏi tươi cười, chỉ là trong nụ cươi kia ẩn chứa sát khí sâu đậm.
Tuy rằng trước đây tiến công Thương Huyền Thiên khiến cho bên Thánh tộc mất đi hai tên Cổ Thánh, nhưng thực lực tổng hợp của bọn hắn vẫn mạnh hơn Chư Thiên nhiều. Nếu khai chiến, vậy bọn hắn cũng không cần lo lắng.
- Đồng ý.
- Tán thành.
Bốn tên Cổ Thánh gật đầu, công nhận kế hoạch của Thái Di Cổ Thánh.
Thái Di Cổ Thánh thấy thế, dáng cười trên mặt càng sâu, âm thanh ôn hòa lại vang lên:
- Nếu đã vậy, vậy tiến hành kế hoạch thôi.
- Tới đây chính là lúc chiến tranh tòa diện mở ra!
Đã qua một năm kể từ khi hai vị Cổ Thánh ngã xuống tại Thương Huyền Thiên.
Trong một năm này, Thánh tộc không có bất cứ hành động gì, thậm chí ngay cả hành vi trả gì gì cũng không có. Thái độ yên tĩnh này làm cho không ít cường giả Chư Thiên cho rằng Thánh tộc bị tổn thất không nhẹ, bắt buộc phải co lại.
Về mặt lý thuyết thì điều này không sai, dù sao Thánh tộc mất đi tận hai vị Cổ Thánh, coi như là mất đi hai phần bảy chiến lực cao cấp nhất, dù Thánh tộc có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể coi thường được. Thế nên hẳn là trong khoảng thời gian này, Thánh tộc đang nghỉ ngơi lấy lại sức.
Thế nên trong khoảng thời gian này, không ít cường giả Chư Thiên thư giãn tinh thần. Dù sao trước đó họ phải thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Thánh tộc, lúc nào tinh thần cũng căng thẳng, dù sao chênh lệch về mặt thực lực giữa hai bên quá lớn.
Tuy rằng ai cũng hiểu, tình trạng yên tĩnh này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng chính bởi vậy, nên thời gian yên tĩnh ngắn ngủi này mới càng thêm đáng quý.
Có đôi khi có người sẽ nghĩ, nếu như có thể bình an mãi như thế này thì thật tốt biết bao.
Không thể không nói những ý nghĩ này quá ngây thơ.
Ngây thơ đến mức ngay cả Thánh tộc đều không nhịn được, thế là, con cự thú cuộn mình ẩn núp một năm kia, bắt đầu lại lộ ra bộ răng nanh dữ tợn của mình, mang theo bóng ma hủy diệt, bao phủ về phía Chư Thiên.
Đông! Đông!
Quy Khư Thần Điện, tiếng chuông cổ xưa đột ngột vang lên, tiếng chuông xuyên qua hư không tầng tầng, sau đó truyền khắp cả Chư Thiên.
Các cường giả Pháp Vực, Thánh Giả trong Chư Thiên nghe thấy tiếng chuông này, sắc mặt không khỏi đại biến, tiếng chuông vang chín lần, vậy thể hiện Chư Thiên đang lâm vào trong tình thế cực kì nguy hiểm.
Mà không cần nghĩ cũng biết, thế lực có thể khiến cho Quy Khư Thần Điện vang lên tiếng chuông cảnh báo này cũng chỉ có thể là Thánh tộc mà thôi.
Mà lại, quy mô lần xâm lấn lần này của Thánh tộc sẽ vượt xa tất cả các lần trước đây.
Trong Quy Khư Thần Điện, rất nhiều Thánh Giả đang bế quan lập tức hiện thân trong điện chính, bọn họ châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng.
Khi ba vị Cổ Tôn Kim La, Đế Long, Xích Cơ hiện thân trên chủ tọa, ánh mắt của các Thánh lập tức tập trung nhìn về phía họ.