Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1716 - Chương 1715: Vạn Tổ Vào Thương Huyền

Chưa xác định
Chương 1715: Vạn Tổ vào Thương Huyền

Chỉ là trong mười mấy người vừa xuất hiện này cũng không có mặt Thương Uyên.

Ở phía trước nhất có hai thân ảnh dẫn đầu.

Một người là nam tử mặc áo bào trắng, khuôn mặt đạm bạc, hắn đứng chắp tay, nguyên khí toàn thân không hề lộ ra, nhưng toàn thân lại tỏa ra uy thế khiến người sợ hãi, mà không gian sau lưng hắn cũng đang vặn vẹo, nếu nhìn kĩ có thể thấy từng thân ảnh khổng lồ như ẩn như hiện, quan sát chúng sinh.

Người này cũng không phải người lạ, thậm chí từng có chút ân oán với Chu Nguyên.

Chính là Vạn Tổ Đại Tôn của Vạn Tổ Vực.

Thực ra ân oán năm xưa cũng không rõ ràng, bởi vì khi đó Chu Nguyên còn khá nhỏ yếu, còn chưa đủ để Vạn Tổ Đại Tôn phải mưu đồ gì, từ đầu đến cuối, mọi âm mưu của hắn đều nhằm vào cả Thiên Uyên Vực và Thương Uyên, mà Chu Nguyên chỉ là bị liên lụy vào trong sóng gió đó thôi.

Nhưng mặc kệ thế nào, có thể khẳng định quan hệ giữa hai bên không thể hài hòa hữu hảo được.

Mà một người dẫn đầu khác thì là một vị nữ tử mặc váy tím, trên váy có điêu khắc sao trời Chư Thiên, khí chất nữ tử ưu nhã, dung nhan tú lệ, đặc biệt nhất là đôi đồng tử tràn ngập cơ trí mà thâm thúy, tưởng như vực sâu không thấy đáy.

Đây là Tử Tiêu Đại Tôn của Tử Tiêu Vực.

Hai vị Thánh Giả Nhị Liên đột nhiên mang theo các Thánh tìm tới nơi đây, trận thế này quả thực làm người rung động.

- Chính là nơi đây?

Vạn Tổ Đại Tôn nhìn kết giới trước mắt, hỏi một tiếng, nhưng hắn cũng không đợi người khác trả lời, mà nhìn thẳng vào sâu trong kết giới, âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Thiên Chủ Chư Thiên, đã qua hơn một năm rồi, ngươi chơi cũng đủ rồi chứ?

Khi âm thanh nhàn nhạt của Vạn Tổ Đại Tôn vang lên tại trong vương cung này, sắc mặt Chu Kình cùng Tần Ngọc không nhịn được biến đổi, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận.

Mặc dù hai người biết thân phận của mấy người mới tới này rất khủng bố, chính là những tồn tại đứng đầu nhất giữa thiên địa này, nhưng rõ ràng những kẻ này đã biết chuyện cũ của Chu Nguyên, cũng biết hắn đã phải chịu bao đau xót như thế nào, bây giờ vừa tới lại buông ra một câu: “chơi đủ chưa?”, chẳng phải là nói Chu Nguyên đang cố tình làm ra vẻ hay sao?

Giờ khắc này, dù biết rõ đây rất có thể là Thánh Giả, nhưng thân là cha mẹ, Chu Kình vẫn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Vị tiền bối này, ngày có chút quá đáng rồi đấy!

Ánh mắt đạm mạc của Vạn Tổ Đại Tôn lườm qua Chu Kình, nói:

- Sao? Bây giờ Chư Thiên ta đang phải chống lại sự xâm chiếm của Thánh tộc, không biết bao nhiêu người xung phong ra trận, trong tầng không gian con kia, mỗi một tấc đất đều có máu của chiến sĩ Chư Thiên ta nhuốm đỏ, mà Chu Nguyên, thân là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, lại vì một chút tình cảm cá nhân, lại phong ấn tự thân suốt một năm, chẳng lẽ hắn định không để ý tới an nguy của sinh linh Thương Huyền Thiên nữa hay sao?

- Nếu hắn đã vô trách nhiệm như thế, vậy hắn cũng không xứng ngồi lên vị trí Thiên Chủ này.

Sắc mặt Tần Ngọc không khỏi đỏ bừng vì tức giận, nàng nói:

- Vị tiền bối này, ngài là cao nhân, nên có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng không phải ai cũng làm được như ngài! Hơn nữa chẳng lẽ những công lao mà con ta đã cống hiến cho Thương Huyền Thiên này còn ít hơn những người khác hay sao?

Ánh mắt Vạn Tổ Đại Tôn không khỏi lạnh lùng.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, một người sau lưng hắn đã hừ lạnh nói:

- Đôi vợ chồng ngu muội, nếu bây giờ không phải có chúng ta dốc hết sức ngăn cản sự xâm lấn của Thánh tộc, thì lấy đâu ra cảnh thái bình cho các ngươi ở nơi này nhớ nhớ thương thương?

Người vừa mở miệng là một lão già mặc áo xanh, mũi nhọn như ưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Kình cùng Tần Ngọc. Sự lạnh lùng bắn ra từ ánh mắt lão làm cho hai người Chu Kình cùng Tần Ngọc như rơi vào trong hầm băng, tưởng như máu huyết toàn thân đều ngưng kết lại. Nhưng dù hai người sợ hãi trong lòng, lại kiên trì không để lộ ra ngoài mặt. Tự thân bọn họ không quan tâm cái gì, nhưng lại không thể để đối phương dùng bọn họ để chê cười mặt mũi của đứa con nhà mình.

Lão già mặc áo xanh này cũng không phải người lạ, chính là Thánh Giả Lục Liễu.

Trước đây hắn vốn có ân oán sâu đậm với Chu Nguyên, bây giờ đương nhiên không cần phải khách khí với Chu Kình, Tần Ngọc.

Lục Liễu Thánh Giả nhìn hai vợ chồng dù sợ hãi cực độ, nhưng vẫn cắn răng không chịu lùi lại, không khỏi cười lạnh một tiếng, một sợi uy áp của Thánh Giả đột nhiên bộc phát, trực tiếp bao phủ về phía hai người.

Trước đây Chu Nguyên cậy có Yêu Yêu làm chỗ dựa, lên Lục Liễu dù tức giận hắn giết Từ Bắc Diễn nhưng lại không dám làm gì, chỉ có thể nén trong lòng.

Nhưng hôm nay Yêu Yêu đã tự phong ấn, đợi đến khi nàng tỉnh dậy liền sẽ trở thành Đệ Tam Thần, lúc đó chỉ sợ ngay cả Chu Nguyên là ai cũng không nhớ nổi.

Cho nên bây giờ Lục Liễu Thánh Giả đã không còn cần phải e ngại đối với Chu Nguyên.

Đương nhiên, hiện tại Chu Nguyên cũng không còn là tên Pháp Vực cảnh nho nhỏ trước đây hắn không cần để trong mắt nữa.

Bây giờ Chu Nguyên đã bước vào cấp độ giống như hắn, đồng thời còn chấp chưởng Thương Huyền Thiên. Nếu hai bên đấu một trận, Lục Liễu cảm thấy bản thân chưa hẳn có thể lấy được phần thắng. Nhưng hắn tự tin, ít nhất bản thân sẽ không phải lâm vào tình trạng tuyệt vọng như từng đối mặt với Đệ Tam Thần trước kia.

Đương nhiên hắn sẽ không thật làm gì Chu Kình cùng Tần Ngọc, nhưng vẫn có thể thực hiện chút trừng trị nho nhỏ.

Hành động đột nhiên của Lục Liễu làm đám người không khỏi bất ngờ. Mà cũng trong chốc lát đó, sắc mặt Chu Kình cùng Tần Ngọc đột nhiên trở nên trắng bệch, bọn họ tưởng như bản thân đang lâm vào trong vô tận biển băng, áp lực kinh khủng cuốn tới khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi cực độ.

Nhưng áp lực kinh khủng chỉ kéo dài vài giây, sau đó trước mặt Chu Kình cùng Tần Ngọc chợt có ánh sáng sáng chói ngưng tụ lại, hóa thành giọt nước, rơi vào trong mi tâm hai người.

Cảm giác mát mẻ tràn tới, xua tan đi tất cả sợ hãi cùng áp lực.

Cũng chính lúc nầy, vẻ mặt Vạn Tổ Đại Tôn, Tử Tiêu Đại Tôn đều hơi động, nhìn về phía kết giới, chỉ thấy màn sáng nơi đó rơi rung động, một bóng người chậm rãi hiện lên.

Bình Luận (0)
Comment