Thân ảnh vừa xuất hiện chính là Chu Nguyên, nhưng hôm nay trông hắn đã có chút khác biệt so với ngày xưa.
Chỉ qua một năm ngắn ngủi, dáng vẻ hắn đã có vẻ suy sụp rất nhiều, tóc để rối tung, hai mắt thâm sâu như bầu trời đêm.
- Chu Nguyên, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra. – Vạn Tổ Đại Tôn chậm rãi nói.
- Nguyên nhi!
Chu Kình cùng Tần Ngọc không khỏi kêu lên, thấy Chu Nguyên đi ra kết giới, trên mặt hiện lên vẻ vừa thương vừa mừng.
Chu Nguyên bước ra một bước, đã xuất hiện bên cạnh cha mẹ, nhìn gương mặt lo lắng xen chút trắng bệch của hai người, nói:
- Phụ vương, mẫu hậu, hai người không sao chứ?
Chu Kình, Tần Ngọc lắc đầu, Lục Liễu cũng không làm gì bọn họ, chỉ đột nhiên bộc phát làm hai người có chút kinh hãi thôi.
Chu Nguyên thấy thế, quay đầu nhìn về phía các Thánh, lại nhìn Vạn Tổ Đại Tôn, Tử Tiêu Đại Tôn, thản nhiên nói:
- Hai vị Đại Tôn tự mình đến mời, thật là nể mặt Chu Nguyên ta.
Năm đó khi hắn ở Hỗn Nguyên Thiên, hai vị Đại Tôn này chỉ ẩn ở sau màn, ngay cả gặp mặt đều rất khó.
Vạn Tổ Đại Tôn híp mắt lại, lời nói của Chu Nguyên khiến hắn có chút không thoải mái. Cái gì gọi là “tự mình đến mời”? Còn nhớ Vạn Tổ Đại Tôn hắn nổi tiếng Chư Thiên từ lâu, dù là sư phụ Thương Uyên của Chu Nguyên nhìn thấy hắn cũng không dám lên mặt. Đặc biệt trước đó tại Hỗn Nguyên Thiên, khi Vạn Tổ Đại Tôn tính kế Thiên Uyên Vực cùng Thương Uyên, thì Chu Nguyên vẫn chỉ là một con sâu kiến mà hắn chưa từng để vào mắt mà thôi.
Nhưng mà bây giờ tên tiểu bối này lại dám nói chuyện với hắn như vậy à?
Vạn Tổ Đại Tôn không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm, nhưng Tử Tiêu Đại Tôn ở bên lại mỉm cười, nụ cười kia không khỏi làm cho lòng người thanh thản, nàng nói:
- Thiên Chủ Chu Nguyên không cần tự đánh giá thấp mình. Bây giờ ngươi đã tiến vào Thánh Giả cảnh, lại còn chấp chưởng quyền hành Thương Huyền Thiên, nếu bàn về thực lực đã có thể coi là có tiếng trong Quy Khư Thần Điện. Hai người ta tự mình đến mời cũng là chuyện đương nhiên.
Tử Tiêu Đại Tôn biết tình tình của Vạn Tổ Đại Tôn, hơn nữa Vạn Tổ Đại Tôn vốn là kẻ đối đầu của Thương Uyên Đại Tôn suốt bao nhiêu năm, nếu là người khác thì còn tốt, nhưng mà Chu Nguyên lại là đệ tử của Thương Uyên Đại Tôn, thế nên lần gặp mặt này, chắc chắn Vạn Tổ Đại Tôn sẽ không nhường chút nào.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn Tử Tiêu Đại Tôn hơi lâu một chút, vị này chính là vị Đại Tôn cai quản Tử Tiêu Vực nơi Tô Ấu Vi đang tu luyện. Nếu bàn về nhan sắc thì vị Đại Tôn này không bằng Tô Ấu Vi, nhưng nàng lại có khí chất trí tuệ cực kì đặc biệt hơn hẳn. Dù sao để có thể trở thành Thánh Giả thì không ai không là người ưu tú.
Huống chi vị này còn là Thánh Giả Nhị Liên uy tín nhiều năm.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu với Tử Tiêu Đại Tôn coi như chào hỏi, sau đó cũng không để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Vạn Tổ Đại Tôn ở bên cạnh, mà là quay đầu nhìn sang Lục Liễu.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Liễu, ánh mắt sâu thẳm, ngay sau đó lời nói phát ra làm cho các Thánh Giả ở đâu đều không khỏi sửng sốt:
- Lập tức xin lỗi cha mẹ ta!
Khi âm thanh của Chu Nguyên đột nhiên vang lên, ánh mắt của các vị Thánh Giả ở đây đều hơi co lại, bởi vì bọn hắn có thể cảm nhận được sóng cuộn biển gầm ẩn dưới âm thanh bình tĩnh kia của hắn.
Xem ra vị Thánh Giả trẻ tuổi nhất của Chư Thiên này còn bá đạo hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn.
Mà vẻ mặt của Lục Liễu cũng biến đổi, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, híp mắt lại nói:
- Xin lỗi? Chỉ sợ bọn hắn không nhận nổi thôi.
Với địa vị của Lục Liễu, Chu Kình vốn chỉ là chủ nhân của một vương triều nho nhỏ thì ngay cả tư cách nhìn thấy hắn cũng không có. Hơn nữa bản thân Lục Liễu cũng thống trị vô số vương triều, mỗi cái vương triều này đều có thực lực cùng quy mô hơn xa Đại Chu. Mà chủ nhân của những vương triều kia mà nhìn thấy hắn, thì ai nấy đều kính cẩn quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Vậy mà bây giờ Chu Nguyên lại muốn yêu cầu hắn nói lời xin lỗi với cha mẹ hắn?
Lúc này Vạn Tổ Đại Tôn cũng mở miện nói:
- Chu Nguyên, Lục Liễu cũng chưa làm gì cha mẹ ngươi, bọn họ cũng chưa bị thương gì. Lúc trước Lục Liễu ra tay, chỉ là muốn ép ngươi xuất hiện mà thôi.
Rõ ràng là Vạn Tổ Đại Tôn đang muốn giải vây cho Lục Liễu.
Chu Nguyên nghiêng đầu nhìn Vạn Tổ Đại Tôn, chậm rãi nói:
- Vạn Tổ, tại Thương Huyền Thiên này, lời ngươi nói cũng không phải là thánh chỉ.
Sắc mặt Vạn Tổ Đại Tôn lập tức trầm xuống, tên Chu Nguyên này còn dữ dằn hơn so với hắn nghĩ.
- Ồ? Cũng mạnh miệng thật, hôm nay bản tọa cũng muốn nhìn, xem đến tột cùng ngươi lại có thể…?
Ầm!
Nhưng tiếng nói của hắn còn chưa dứt, đã thật hư không bốn phía đột nhiên vỡ nát, chỉ thấy từng dòng ánh sáng bắn mạnh mà ra, trong ánh sáng có từng cây xiềng xích óng ánh như lưu ly.
Trên xiềng xích lưu ly có ẩn chứa Thánh lực bàng bạc.
Mục tiêu của những cây xiềng xích trực chỉ Lục Liễu Thánh Giả.
- Thật tưởng lão phu sợ ngươi sao?! Lúc lão phu thành Thánh, Chu Nguyên ngươi còn chưa ra đời đâu!
Công kích đột nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt Lục Liễu trầm xuống, hắn vung tay áo lên, chỉ thấy từng dòng lũ Thánh lực xanh biếc lao ra, hóa thành từng con cự mãng, nghiền nát hư không, va chạm cùng các cây xiềng xích lưu ly kia.
Oành oành!
Nhưng trong nhát mắt va chạm, con ngươi của Lục Liễu không thể tin được co rụt lại, bởi vì những cây xiềng xích lưu ly kia phá vỡ Thánh lực của hắn một cách dễ như trở bàn tay, dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng bao vây về phía hắn.
- Làm sao lại thế?
- Sao hắn có thể phá Thánh lực của ta?!
Trong lòng Lục Liễu tràn đầy vẻ khó có thể tin, tuy rằng bây giờ Chu Nguyên cũng là Thánh Giả, nhưng dù sao Lục Liễu cũng đã nhập thánh được mấy trăm năm rồi, mà Chu Nguyên thì sao? Chỉ mới nhập Thánh được vài năm mà thôi. Dù cho Chu Nguyên có sự trợ giúp từ thân phận Thiên Chủ Thương Huyền Thiên, nhưng cũng không thể mạnh mẽ tới mức có thể phá vỡ Thánh lực của hắn dễ như thế chứ?