Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1718 - Chương 1717: Trấn Lục Liễu! (2)

Chưa xác định
Chương 1717: Trấn Lục Liễu! (2)

Mà lại, điểm quan trọng nhất là, những cây xiềng xích lưu ly kia không hề có lực lượng trợ giúp của Thương Huyền Thiên trong đó!

Tên tiểu tử này còn mạnh hơn rất nhiều so với một năm trước đó!

Vút!

Cũng chính vào lúc này, xiềng xích lưu ly xuyên thủng hư không, trực tiếp xuyên qua thân thể của Lục Liễu.

Chỉ là thân thể bị xuyên qua này lại vặn vẹo, hóa thành từng dòng sương mù màu xanh lá, mà bản tôn Lục Liễu lại xuất hiện ở cách đó mấy trăm trượng, vẻ mặt âm trầm tức giận.

Vù!

Xiềng xích lưu ly lại chuyển hướng, di chuyển tựa như thuấn di*!

*thuấn di: di chuyển tức thời từ vị trí này đến vị trí khác

- Chu Nguyên, đủ rồi!

Sắc mặt Vạn Tổ Đại Tôn lạnh lẽo, hành động của Chu Nguyên rõ ràng là thể hiện không coi lời nói của hắn ra gì, hoặc là nói, Chu Nguyên đang thị uy.

Điều này cũng khiến cho trong lòng Vạn Tổ Đại Tôn không nhịn được giận dữ, một tên tiểu bối nho nhỏ năm xưa mà nay dám coi thường lời hắn nói à?

Vừa nghĩ tới đây, Vạn Tổ Đại Tôn lập tức ra tay, hắn xòe bàn tay ra, úp xuống, chỉ thấy thiên địa như tối lại, có bàn tay nguyên khí khổng lồ giáng xuống từ trên trời, chụp về phía Chu Nguyên.

Trong bàn tay khổng lồ kia có từng quang ảnh vĩ ngạn, mỗi quang ảnh đều ẩn chứa Thánh lực kinh khủng, nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy những quang ảnh này có bóng dáng cực kì tương tự với Vạn Tổ Đại Tôn.

- Chu Nguyên, yên tĩnh lại cho bản tọa!

Bàn tay khổng lồ áp xuống, với sức mạnh khổng lồ thế này cũng đủ để ép nát cả thành Đại Chu, nhưng Vạn Tổ Đại Tôn lại khống chết rất tinh tế, tất cả lực lượng chỉ khóa chặt Chu Nguyên, không hề lan ra ngoài.

Đối mặt với đòn công kích của một vị Thánh Giả Nhị Liên lâu năm, ánh mắt Chu Nguyên không khỏi lấp lóe, chợt đưa tay kết ấn.

Ông!

Trước người hắn đột nhiên xuất hiện một vòng lốc xoáy, trong vòng xoáy có nguyên khí thiên địa mênh mông tụ đến, cuối cùng những nguyên khí này co lại, hóa thành từng điểm sáng nhỏ xíu.

Điểm sáng lại bắt đầu phình to, tựa như một viên hạt giống, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một cây đại thụ che trời.

Trên cây đại thụ có ánh sáng sáng long lanh vận chuyển, trên mỗi mảnh lá cây đều có đường vân cực kì cổ xưa, đây chính là do Chu Nguyên dùng lực lượng Thương Huyền Thiên biến thành.

Giờ khắc này, đại thụ vươn cành lá, tựa như muốn nâng cả thương khung, cuối cùng va đụng vào bàn tay đang áp xuống kia.

Ầm ầm!

Cả hai va chạm, tựa như có tiếng sấm rền trầm thấp quanh quẩn trong hư không, vang vọng cả Thương Huyền Thiên.

Mà trong chớp mắt khi đại thụ đỡ lấy bàn tay khổng lồ, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao của Chu Nguyên lại khóa chặt Lục Liễu, búng tay một cái, chỉ thấy đại địa dưới chân Lục Liễu đột nhiên vỡ tan, có từng cây xiềng xích lưu ly bắn ra, quấn quanh thân thể hắn.

Lục Liễu nổi giận gầm lên, nguyên khí xanh biếc tràn ra, mà thân thể hắn thì tan ra, hóa thành vạn vạn tia sáng xanh bắn về bốn phương tám hướng.

Trải qua lần va chạm vừa rồi, dù rất khó tin, nhưng Lục Liễu không thể không thừa nhận Thánh lực của Chu Nguyên đã mạnh hơn mấy phần so với hắn rồi, nên hắn không ý định tiếp tục liều mạng thêm.

Bây giờ Chu Nguyên mượn nhờ lực lượng của Thương Huyền Thiên mới đón đỡ được Vạn Tổ Đại Tôn, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, chờ tới lúc Vạn Tổ Đại Tôn dùng thêm sức, ắt sẽ áp chế được Chu Nguyên, giải vây cho hắn.

Cho nên bây giờ tránh né mũi nhọn là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhìn vô số tia sáng xanh bắn đi, hai mắt Chu Nguyên hơi híp lại, tên Lục Liễu này đúng là cáo già, đang cố ý kéo dài thời gian.

Nhưng ngay khi vô số những tia sáng xanh kia muốn thoát đi, ở phương xa đột nhiên có một vòng ánh sáng đỏ quét tới, trong đó có ẩn chứa lực lượng cực kì nóng bỏng, đủ để hủy diệt cả thương khung.

Ánh sáng đỏ đốt cháy hết thảy, chỉ vừa tiếp xúc đã thiêu đốt vô số tia sáng xanh, chỉ có một tia bị lưu lại, hiển nhiên bản thể Lục Liễu ở trong đó.

- Chuyên Chúc!!!

Trong tia sáng kia chợt có tiếng gầm truyền ra.

Mắt Chu Nguyên không khỏi sáng lên, đàu ngón tay búng ra, từng cây xiềng xích lưu ly xuyên thủng hư không quanh Lục Liễu, nhanh chóng quấn quanh người hắn, lực lượng Thánh lực mênh mông tràn vào, vây chặt lấy hắn.

- Nếu không muốn tự xin lỗi, vậy cũng chỉ có cách tự ta đè đầu ngươi xuống!

Chu Nguyên điều động tâm thần, giờ khắc này, một luồng thiên uy chợt giáng xuống từ trên trời, trong nháy mắt đó như có ảnh ảo núi non sông ngoài như ẩn như hiện, cuối cùng áp mạnh lên thân thể Lục Liễu.

Oanh!

Dưới lực lượng trấn áp khủng bố như vậy, thân thể Lục Liễu lập tức sụp xuống, Thánh lực toàn thân bị đánh tan, sau đó thân thể của hắn dần dần cong xuống dưới, mặc cho hắn có gầm gừ phẫn nộ đến thế nào, nhưng cuối cùng vẫn ầm vang ngã sấp trên mặt đất.

Mà tư thế ngã xuống của hắn, phần đầu vừa vặn hướng về phía nơi Chu Kình, Tần Ngọc đang đứng.

Oành!

Khi thân ảnh Lục Liễu bị áp ngã trên đất, đông đảo Thánh Giả ở đây không nhịn được co giật khóe mắt, một luồng hơi lạnh thuận theo hơi thể tràn vào phổi.

Qua một năm không thấy, bây giờ Chu Nguyên có vẻ càng thêm sắc bén cùng cường thế so với trước kia.

Cây kiếm ẩn tàng sâu trong xương cốt kia như đã mất đi vỏ kiếm che lấp, giờ đây thoải mái lộ ra ngoài, đâm thẳng mây xanh.

Lúc này Lục Liễu cũng như ngây người một lúc, có vẻ hắn cũng không ngờ là Chu Nguyên có thể không nể mặt đến như vậy, dám trực tiếp áp mình ngã ở chỗ này, thế là mãi mấy giây về sau, gương mặt hắn với bắt đầu đỏ bừng lên.

Oanh!

Thánh lực mênh mông bộc phát, hắn muốn phá tan mà đứng lên, nhưng núi non sông ngòi trấn áp trên người lại bền vững tựa như sao trời, không hề nhúc nhích.

Nếu bàn về thực lực thì Lục Liễu và Chu Nguyên đều là Nhất Liên cảnh. Nhưng nếu bàn về Thánh lực, thì sau khi trả qua một năm qua có sự biến hóa đặc thù, Chu Nguyên còn muốn hơn Lục Liễu vài phần.

Mà lại bây giờ mọi người đang trong Thương Huyền Thiên, Chu Nguyên được cả Thiên Vực này hỗ trợ, sức chiến đấu của hắn đương nhiên được tăng cường hơn, dù là đối mặt với Thánh Giả Nhị Liên lâu năm như Vạn Tổ Đại Tôn cũng không hề sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment