Người dịch: Nguyễn Khiêm
Tất cả mọi người có thể cảm giác được rõ ràng, một luồng sức mạnh cực kỳ cường hãn từ bên trong Thiên Nguyên Bút bạo phát ra, bắn thẳng lên tận màn trời.
Ở phía xa xa, vào lúc này, sắc mặt của Diễm Tu kia cũng nhanh chóng biến đổi, bởi vì hắn có thể cảm giác được, sau khi hoàn toàn thức tỉnh, Thiên Nguyên Bút kia cũng không còn như trước nữa, bàn về vị giai cũng không kém hơn bàn cờ Thiên La của hắn!
Hơn nữa bàn cờ Thiên La của hắn càng thiên hướng về quy tắc cùng với khả năng phòng ngự, nhưng Thiên Nguyên Bút này hiển nhiên là nặng về công phạt!
Lúc này, Chu Nguyên vốn dĩ là đã chiếm được thượng phong, nếu như hắn có thêm Thánh Vật bực này tương trợ, quả thực chính là như hổ thêm cánh!
Mà trong khi sắc mặt của Diễm Tu còn đang không ngừng biến ảo, Nguyên văn thứ chín ở phía trên Thiên Nguyên Bút đã triệt để thắp sáng. Giờ này khắc này, Thánh Nguyên Binh từng đi theo sư tôn Thương Uyên chinh chiến rất nhiều năm rốt cục cũng triệt để khôi phục vinh quang đã từng có.
Bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, hắn có thể nhận ra được cảm xúc vui mừng tung tăng như chim sẻ truyền ra từ trong thân bút, mà bản thân hắn cũng bị lây nhiễm, trên khuôn mặt có nụ cười vui vẻ hiện ra đến.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đã tập trung vào Diễm Tu.
Chỉ có điều, đối mặt với nụ cười tươi của CHu Nguyên, trong lòng của Diễm Tu kia lại cảm giác được một luồng ý lạnh rét thấu xương. Ngay sau đó, thân hình của hắn mãnh liệt hóa thành một vệt sáng phá không bay đi. Nhìn qua, hắn dĩ nhiên là ý định thoát đi tòa không gian này!
Hiển nhiên là bản năng của Thánh Giả lại để cho hắn đã nhận ra một loại khí tức nguy hiểm.
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn qua Diễm Tu đang trốn chạy, hai tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, sức mạnh mênh mông bàng bạc cuồn cuộn quán chú vào trong đó, chín Nguyên văn sáng rực lên, chiếu sáng tất cả mọi nơi trong không gian này.
- Thiên Nguyên Bút, Nguyên văn thứ chín.
Sau khi giọng nói thì thầm của Chu Nguyên vang lên, mọi người chỉ thấy được ở chỗ Nguyên văn thứ chín kia có những tia sáng chảy xuôi, cuối cùng hội tụ ở chỗ ngòi bút.
Dường như là có thêm một điểm sáng giống như là nét mực màu đen hiện ra ở phía trên ngòi bút.
Điểm sáng màu đen kia cực kỳ thuần túy, tựa hồ là ngay cả ánh sáng đều có thể bị cắn nuốt.
Ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở điểm đen có chút quỷ dị kia, sau đó chậm rãi mở miệng phun ra tên gọi của Nguyên văn thứ chín kia:
- Thiên Nguyên.
Ông!
Điểm sáng màu đen tróc ra khỏi ngòi bút, giống như là giọt nước rơi vào mặt hồ, lập tức tạo ra gợn sóng chập trùng, tiếp đó... Biến mất.
Nhưng mà ngay khi nó vừa mới biến mất thì trong một cái chớp mắt kia, Diễm Tu sắp thoát ra không gian này đột nhiên dừng bước chân lại, con ngươi của hắn co rút nhanh, bởi vì hắn nhìn thấy ở phía trước mặt mình, hư không nghiền nát, một điểm sáng màu đen lớn cỡ nắm tay từ trước mặt bay tới, đâm vào trên ngực của hắn.
Hai bên va chạm không có bất kỳ âm thanh kinh thiên động địa gì nhưng tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi. Bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy, thân thể của Diễm Tu kia đột nhiên vào lúc này xuất hiện vặn vẹo. Điểm sáng màu đen kia giống như là lỗ đen ngay khi vừa mới tiếp xúc thì đã lập tức nuốt chửng Diễm Tu rồi biến thành một quả cầu ánh sáng màu đen.
Vào lúc này, thân hình của Chu Nguyên xuất hiện ở trước quả cầu ánh sáng màu đen kia. Hắn xòe bàn tay ra, quả cầu ánh sáng màu đen lơ lửng ở trên lòng bàn tay của hắn, trong đó tối tăm thâm thúy, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được, ở chỗ sâu nhất bên trong quả cầu ánh sáng màu đen kia, Diễm Tu kia giống như là bị Hải Dương màu đen bao bọc, bất luận đối phương gào thét, giãy dụa như thế nào đều khó có thể tránh thoát.
Trong không gian, Thánh Giả bên phía Thánh tộc cùng Chư Thiên đều vì trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Diễm Tu mà ngừng tay, lúc ánh mắt của bọn họ nhìn qua bên này, sắc mặt của tất cả đều biến đổi.
- Đây là Thiên Nguyên Hắc Giới.
Chuyên Chúc nhìn qua quả cầu ánh sáng màu đen đang lơ lửng ở trên lòng bàn tay của Chu Nguyên, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Cái gọi là Thiên Nguyên Hắc Giới là do Nguyên văn thứ chín của Thiên Nguyên Bút Thiên Nguyên diễn biến ra. Nghe nói Nguyên văn thứ chín này tự tạo thành một phương thế giới kỳ lạ, trong đó chỉ có bóng tối mà không còn bất cứ thứ gì khác, xem như một ngục giam đen tối.
Ngục giam này có thể nhốt Thánh Giả!
Ở thời kỳ Viễn Cổ cũng không thiếu Thánh Giả của Thánh tộc bị nhốt trong đó, cho nên Thiên Nguyên Hắc Giới đã từng lưu lại hung danh hiển hách.
Chỉ có điều, về sau, ở bên trong một lần đại chiến, người chấp chưởng Thiên Nguyên Bút là Thương Uyên bị một vị Cổ Thánh của Thánh tộc nhìn chằm chằm vào, người sau cầm một Thánh Vật Tam Liên không chỉ đả thương Thương Uyên mà còn suýt chút nữa đã phá hủy Thiên Nguyên Bút. Từ đó, Thiên Nguyên Hắc Giới mới theo Thiên Nguyên Bút tàn phá mà dần dần mai danh ẩn tích ở trong Chư Thiên.
Không nghĩ tới hôm nay, Thiên Nguyên Hắc Giới vậy mà lại có thể tái hiện ở dưới tay của Chu Nguyên.
- Đây là Thiên Nguyên Hắc Giới!
- Chu Nguyên, mặc dù Thiên Nguyên Hắc Giới có hung danh hiển hách nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời giam giữ ta. Chỉ cần chờ đến khi gia trì trên người của ngươi yếu bớt là ta có thể trực tiếp thoát khốn!
- Ngươi muốn mượn nhờ Thiên Nguyên Hắc Giới đến giết chết ta, quả thực chính là nói chuyện hoang đường viễn vông!
Quả cầu ánh sáng màu đen khẽ chấn động, loáng thoáng có tiếng gầm gừ của Diễm Tu truyền ra.
Nghe thấy những câu nói này của Diễm Tu, ánh mắt của Chu Nguyên vẫn hờ hững như cũ, hắn thản nhiên nói:
- Thiên Nguyên Hắc Giới hoàn toàn chính xác là chỉ còn năng lực tạm thời giam giữ. Chỉ có điều nếu ngươi đã rơi xuống trong tay của ta, chẳng lẽ ta còn thiếu biện pháp xử lý ngươi hay sao?
- Ta nơi này có một bộ Nguyên thuật, kỳ thật có thể nói là cực kỳ xứng đôi với Thiên Nguyên Hắc Giới.
Hắn xòe bàn tay ra, hư không trong lòng bàn tay có chút vặn vẹo.