Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1742 - Chương 1741: Nguyên Văn Thứ Chín, Thiên Nguyên (1)

Chưa xác định
Chương 1741: Nguyên văn thứ chín, Thiên Nguyên (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Cùng lúc đó, hai tay của hắn kết ấn, Thánh Đồng giữa mi tâm chậm rãi mở ra.

Ở trong Thánh Đồng kia có chín điểm sáng lóng lánh.

Từ ở bên trong Thánh Đồng này có hào quang thần bí gào thét lao ra, sau đó tạo thành chín cái xúc tu ánh sáng khổng lồ. Lấy Thánh Đồng làm trung tâm, những cái xúc tu ánh sáng kia nhẹ nhàng phiêu động.

- Long Tu Hỏa!

Ngay sau khi những cái xúc tu ánh sáng kia xuất hiện, Diễm Tu đột nhiên quát lên một tiếng chói tai. Ngay sau đó, ở bên trong Thánh Đồng lại là có thêm ngọn lửa màu vàng được phun ra. Ngọn lửa kia dài nhỏ tựa như là râu rồng đong đưa, tản ra nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.

Chu Nguyên có cảm giác, ngọn lửa này chỉ sợ là có thể hòa tan cả một không gian cỡ nhỏ trong chớp mắt.

Phốc! Phốc!

Và đúng như những gì hắn đã suy nghĩ, khi Long Tu Hỏa gào thét lao ra, va chạm với thiên thạch ẩn chứa không gian cỡ nhỏ đang rơi xuống kia thì lập tức có âm thanh chói tai vang lên, thiên thạch lập tức hòa tan, hóa thành nham tương màu đỏ đậm bắn tung tóe ra xung quanh.

Uỳnh!

Chỉ có điều còn không đợi Diễm Tu kia vì vậy mà buông lỏng một hơi, đột nhiên cả bầu trời nghiền nát, chỉ thấy được một nắm đấm khổng lồ ầm ầm đánh xuống, phía trên nắm đấm khổng lồ kia cuốn theo sức mạnh mênh mông to lớn.

Ầm ầm!

Sức mạnh mênh mông ẩn chứa phía trên nắm đấm khổng lồ kia gọn gàng mà linh hoạt đánh tan hơn mười đốm Long Tu Hỏa dài nhỏ, sau đó tiếp tục dùng một loại tư thái ngang ngược bá đạo, đánh lên trên thân thể nửa hư ảo nửa thực chất kia của Diễm Tu.

Diễm Tu bị nắm đấm này đánh bay ra hơn vạn dặm, một búng máu tươi phun ra. Mặc dù nhìn qua trông hắn cực kỳ chật vật nhưng thực tế thì thương cũng không nặng lắm, hiển nhiên là thân hình giống như là hư ảo kia đã hóa giải một phần lớn uy lực của đòn công kích kia rồi.

- Thật sự là chịu được đánh.

Nhìn qua Diễm Tu vẫn đang bị bản thần áp chế, lại thủy chung không che giấu nụ cười vui vẻ ở trên mặt, Chu Nguyên cũng không nhịn được mà lắc đầu, lực sinh mệnh của Thánh Giả quá mức ương ngạnh rồi. Nếu như không thể hủy diệt Thánh Liên, cho dù đối phương chỉ còn lại có một giọt Thánh Huyết thì cũng có thể nhanh chóng trùng sinh.

- Chu Nguyên, ngươi muốn giết chết ta, quả thực chính là nói chuyện hoang đường viễn vông!

Diễm Tu kia dù mặt đầy bụi đất, vẫn như cũ là dữ tợn gào thét.

- Hiện tại thời gian đang ở phe ta, chỉ cần ta có thể kéo chân ngươi thêm mấy phút. Chờ Chưởng Lôi Cổ Thánh đến, nhất định phải khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Chu Nguyên không để ý đến những lời gào thét của Diễm Tu. Mặc dù hắn cũng minh bạch lời đối phương nói hoàn toàn chính xác là sự thật, bản thân cũng không còn quá nhiều thời gian, thậm chí chỉ có mấy phút mà thôi. Mà trong một thời gian ngắn ngủi như thế, hắn muốn giết chết một vị Thánh Giả Song Liên Cảnh, hoàn toàn chính xác không phải là chuyện dễ dàng gì.

Chỉ có điều, không có cách nào để giết chết lại không có nghĩa là Chu Nguyên thật sự không có thủ đoạn thu thập đối phương.

Nghĩ đến đây, Chu Nguyên đạm mạc nhìn chằm chằm vào Diễm Tu đang dữ tợn gào thét kia, ánh mắt lạnh lẽo của hắn thật ra khiến cho người sau đột nhiên cảm thấy bất an nên cũng quên mất cả việc gào thét.

Mà trong khi Diễm Tu còn đang thấy khó hiểu với cảm giác bất an ở trong lòng của mình thì hắn thấy được bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt, một vệt sáng màu đen lưu chuyển ở phía trên đầu ngón tay, cuối cùng hóa thành một cây bút đen lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay của người sau.

Cây bút vừa hiện ra kia tự nhiên là Thiên Nguyên Bút.

Chu Nguyên cong ngón tay búng ra, Thiên Nguyên Bút bay lên, linh hoạt di chuyển vài vòng quanh người hắn, sau đó nhanh chóng bién to, hóa thành hình dạng giống như là một cây thương dài gần trượng.

Nhìn qua Thiên Nguyên Bút trôi nổi ở trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Nguyên cũng trở nên ôn hòa, hắn nở nụ cười vui vẻ.

- Ông bạn già, ngươi theo sau ta cũng rất nhiều năm đi à nha?

Bàn tay của Chu Nguyên nhẹ nhàng mơn trớn thân bút loang lổ rồi giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt của hắn có chút buồn bã, hắn nói khẽ:

- Năm đó, sau khi đi ra khỏi không gian kia, hiện nay, cũng chỉ có ngươi ở bên cạnh ta rồi.

Năm đó, sau khi đi ra khỏi tòa không gian sư tôn Thương Uyên ẩn nấp kia, Chu Nguyên mang theo Yêu Yêu, Thôn Thôn cùng với Thiên Nguyên Bút.

Mà bây giờ, Yêu Yêu cùng Thôn Thôn đều đang tự phong bế, lâm vào ngủ say, bên cạnh của hắn cũng chỉ còn có Thiên Nguyên Bút mà thôi.

Ông ông!

Thiên Nguyên Bút có linh, khẽ chấn động, giống như là đang an ủi.

Chu Nguyên lại lên tinh thần, cười nói:

- Năm đó, lúc sư tôn Thương Uyên ban ngươi cho ta, ngươi cũng bị trọng thương, trở thành vật tầm thường. Lúc ấy, ta nhớ rằng mình đã nói qua, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ giúp cho ngươi trở lại đỉnh phong.

- Mà bây giờ... cũng là thời điểm cho danh vọng của Thiên Nguyên Bút lại lần nữa vang lên, vọng khắp mọi nơi Chư Thiên này rồi.

Bàn tay của hắn, từ từ mơn trớn, mà ở những chỗ lòng bàn tay hắn xẹt qua, chỉ thấy được bên trên thân bút có từng Nguyên văn cổ xưa, lục tục ngo ngoe trở nên sáng lên.

Nguyên văn thứ nhất, Văn Võ.

Nguyên văn thứ hai, Ăn Mòn.

Nguyên văn thứ ba, Vạn Hóa.

Nguyên văn thứ tư, Vạn Kình.

Nguyên văn thứ năm , Phá Nguyên.

Nguyên văn thứ sáu, Thôn Hồn.

Nguyên văn thứ bảy, Tấn Chức.

Nguyên văn thứ tám, Nguyên Hồn.

Tám Nguyên văn sáng rực lên, sức mạnh đáng sợ ngưng tụ thành tầng tầng thần vòng sáng. Trong mắt của Chu Nguyên hiện lên biểu cảm hồi ức, tám Nguyên văn này đã chứng kiến mọi chuyện trên con đường tu luyện của hắn, từ lúc bát mạch sơ khai kia cho tới chủ nhân của một Thiên Vực hiện nay.

Bàn tay của hắn mơn trớn Nguyên văn thứ chín.

Ông!

Giờ này khắc này, có nghìn vạn vầng sáng bắn ra, trong trời đất có nguyên khí mênh mông liên tục không ngừng hội tụ về phía Thiên Nguyên Bút.

Trong trời đất có tiếng sấm rền nổ vang, ầm ầm chấn động khắp mọi nơi trong vùng không gian này.

Bình Luận (0)
Comment