Người dịch: Nguyễn Khiêm
Chu Nguyên nhíu mày, Diễm Tu này không có nén giận ra tay, giao đấu chính diện với cùng hắn, chuyện này làm cho hắn có chút thất vọng, bởi vì trải qua lần thăm dò lúc trước, hắn phát hiện bàn cờ Thiên La này của đối phương đích thật là cái xác rùa đen siêu cấp. Nếu như Diễm Tu co đầu rút cổ, trốn ở đằng sau thì Chu Nguyên cũng khó có thể làm gì được hắn, dù sao muốn đánh vỡ một Thánh Vật Song Liên quá khó khăn.
Hơn nữa, Chu Nguyên còn có chút để ý đến câu nói lúc trước kia của Diễm Tu.
- Xem ra ngươi còn có chuẩn bị ở sau! Đó là gì vậy?
Chu Nguyên giống như là chê cười mà hỏi.
Diễm Tu mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hung quang, hắn cười lạnh:
- Không cần khích tướng! Cho dù ta nói cho ngươi biết lại có thể thế nào? CHẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Thánh tộc ta chỉ tiến công Thương Huyền Thiên với một con đường này hay sao?
- Tuyến phòng ngự ở bên ngoài Thương Huyền Thiên có 3 khu, ngoại trừ ngươi thì còn có hai khu do hai vị Thánh Giả Song Liên Cảnh trấn thủ nhỉ?
- Ngươi chẳng lẽ không hiếu kỳ, vì sao bên này chúng ta đánh đến kinh thiên động địa nhưng bên kia lại không có nửa điểm tin tức truyền đến hay sao?
Chu Nguyên mặt không biểu tình, trong lòng lại không nhịn được trầm xuống.
Diễm Tu giống như là có thể đoán được tâm cảnh lúc này của Chu Nguyên đang chấn động, lúc này nụ cười mỉa mai trên khóe miệng càng rõ ràng:
- Ta còn có thể nói cho ngươi biết. Người chủ trì việc tiến công phòng tuyến kia chính là Chưởng Lôi Cổ Thánh của Thánh tộc ta, tính toán thời gian, phòng tuyến bên kia có lẽ cũng không sai biệt lắm đã đình trệ đi à nha?
- Chưởng Lôi Cổ Thánh có lẽ rất nhanh sẽ đuổi đến bên này. Đến lúc đó, ngươi lại có thể thế nào?
- Chu Nguyên, Thánh tộc ta hoành áp Chư Thiên chính là chiều hướng phát triển, các ngươi dù muốn ngăn cản thì cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Chu Nguyên mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi trầm xuống, áp lực mà Thánh tộc mang đến hoàn toàn chính xác quá mức trầm trọng.
Chỉ có điều thế thì đã làm sao?
Chẳng lẽ bởi vì Thánh tộc thế cường mà Chư Thiên phải bỏ qua việc chống cự, tùy ý dred Thánh tộc nô dịch hay sao?
Lúc nguy nan tự nhiên là sẽ có người đứng ra.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diễm Tu, thản nhiên nói:
- Mặc kệ Chưởng Lôi Cổ Thánh kia có chạy đến hay không, nhưng ở trước đó, ta sẽ thu thập ngươi.
- Ta nói rồi, bốn vị Chưởng môn cần ngươi tới chôn cùng.
- Dõng dạc.
Diễm Tu nghiền ngẫm cười cười, nói:
- Lần này đích thật là ta nâng đá lên tự đập vào chân của mình, khiến cho bản thân rơi vào thế hạ phong. Nhưng mà Chu Nguyên, nếu như ta dựa vào sức mạnh bàn cờ Thiên La để phòng ngự thì ngươi cũng không làm gì được ta.
- Ngươi ở nơi này lãng phí thời gian, cuối cùng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
- Vậy hay sao?
Chu Nguyên mở mắt ra, trong mắt có hung quang xẹt qua.
Uỳnh!
Nhưng mà vào lúc này, lại là có thêm một tòa không gian cỡ nhỏ bị áp súc giống như là thiên thạch từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng phòng ngự của bàn cờ Thiên La, đập xuống.
Chỉ có điều lúc này đây, khi thiên thạch kia rơi xuống, Diễm Tu kia đột nhiên cảm thấy chuyện không đúng.
Bởi vì không có sức mạnh đáng sợ trùng kích, bản thân hắn cũng không có bị đánh đến thổ huyết.
Diễm Tu tâm niệm vừa động, lập tức nhìn về chỗ thiên thạch kia rơi xuống. Sau đó hắn phát hiện, ở chỗ thiên thạch kia rơi xuống đột nhiên có đường vân ánh sáng rậm rạp chằng chịt xuất hiện và nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Những đường vân ánh sáng kia cực kỳ phức tạp, khó hiểu, hơn nữa giống như là mực nước không chỗ nào là không lọt, nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong bàn cờ Thiên La.
Mà chuyện làm cho Diễm Tu có chút hoảng sợ chính là hắn phát hiện bản thân đã mất đi khả năng khống chế ở những chỗ mà đường vân ánh sáng lướt qua.
- Phong ấn? !
Giờ này khắc này, Diễm Tu đã hiểu rõ ràng, ở bên trong thiên thạch này thực sự không phải là không gian cỡ nhỏ, mà là một Nguyên thuật ẩn chứa năng lực phong ấn cường đại!
Chu Nguyên đây là ý định tạm thời phong ấn bàn cờ Thiên La!
Mà đã mất đi tầng xác rùa đen này bảo hộ, Diễm Tu sẽ triệt để bạo lộ ở trước mặt sự tập trung tràn đầy ác ý của Chu Nguyên, còn không có biện pháp để trốn đi!
Nhìn qua sắc mặt đang kịch liệt biến đổi của Diễm Tu, sắc mặt của Chu Nguyên cũng trở nên lạnh lẽo, hai tay của hắn kết ấn, có tiếng thì thầm vang lên:
- Phong Thánh Thiên Cấm Triện!
Khi hắn vừa dứt lời thì vô số đường vân ánh sáng khó hiểu ở trên bàn cờ Thiên La kia tựa như là hóa thành nhưng chữ triện cổ xưa, bao phủ quanh bàn cờ. Mà vào lúc này, bàn cờ Thiên La cũng bắt đầu nhanh chóng ảm đạm.
Bàn cờ giống như là đại lục kia vào lúc này nhanh chóng thu nhỏ lại. Cuối cùng ở dưới ánh mắt khó có thể tin của Diễm Tu, bàn cờ thu nhỏ đến kích thước vừa lòng bài tay rồi lung la lung lay rơi xuống trước mặt của hắn.
Bàn cờ Thiên La rơi xuống ở trước mắt làm cho Diễm Tu cảm thấy thấy khí lạnh từ bàn chân bay thẳng lên đến đỉnh đầu.
Hắn ngược lại là không nghĩ tới, trong tay Chu Nguyên vậy mà nắm giữ lấy một loại Nguyên thuật phong ấn lợi hại như thế, thậm chí ngay cả Thánh Vật Song Liên này của hắn cũng bị phong ấn.
Tuy rằng hắn có thể cảm ứng được loại phong ấn này chỉ là tạm thời, nhưng mà hiện tại ở trong cục diện này, điều đó lại đã thành khiến cho hắn yếu thế hơn, bởi vì mất đi sự bảo hộ của bàn cờ Thiên La, hắn thật sự là có chút phiền phức.
Mà trong khi Diễm Tu còn chưa hồi phục tinh thần thì Chu Nguyên cũng không chịu cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, tâm niệm vừa động, mấy viên thiên thạch ẩn chứa không gian cỡ nhỏ cuối cùng kia lại gào thét tới.
Sắc mặt của Diễm Tu khẽ biến, thân hình của hắn tựa như là một tia chớp nhanh lùi lại. Trong khi lùi lại, thân hình còn trở nên mờ ảo, hư hư thật thật tựa như ở vào trạng thái đan xen giữa thực chất cùng hư ảo.