Người dịch: Nguyễn Khiêm
Giờ này khắc này, Diễm Tu không nhịn được muốn phẫn nộ, nghi vấn chính mình tại sao lại vẽ rắn thêm chân, tự mình hai mình như vậy? !
Khi Diễm Tu còn đang cảm thán đến hoài nghi nhân sinh thì Chu Nguyên lại không muốn nói nhảm gì với đối phương, bởi vì thời cơ hắn chờ đợi đã tới.
Trước đây, chênh lệch thực lực giữa hai bên khá lớn, hơn nữa còn là Diễm Tu mạnh hơn hắn, cho nên việc hắn cần làm là nhẫn nại cùng khắc chế, nhưng mà hiện tại nhờ có bàn cờ Thiên La, chênh lêch thực lực giữa hai bên lại xuất hiện sự nghịch chuyển giống như một trò đùa vậy.
Hiện tại, tu vi của hắn có lẽ được tính là Thánh Giả Song Liên Cảnh hậu kỳ.
Mà trái lại, Diễm Tu thì là bị suy yếu đến trình độ Thánh Giả Song Liên Cảnh sơ kỳ.
- Ngươi làm như vậy thật là làm cho ta cảm thấy có chút xấu hổ đấy.
Cảm thụ được sức mạnh mênh mông đang dâng trào ở trong cơ thể của mình, Chu Nguyên không nhịn được mà mỉm cười. Còn bên phía đối diện, khuôn mặt của Diễm Tu tái nhợt, lửa giận trong mắt đã gần như là biến thành thực chất.
Nhưng Chu Nguyên lại không có hứng thú xem nét mặt của đối phương, hắn bước ra một bước, lập tức vùng trời đất này bắt đầu kịch liệt chấn động.
Ngay sau đó, Diễm Tu kia cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ hiện ra ở trong trời đất này.
Uỳnh!
Chỉ thấy được vào lúc này, bầu trời trong vùng không gian này tựa như là bị xé nứt ra, sau đó người tác chiến của hai bên đều kinh hãi nhìn thấy, từ bên trong những vết rách ở trên bầu trời kia lại là có thêm từng vệt sáng lộng lẫy lưu quang gào thét lao xuống.
Còn nếu như nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện, ở bên trong những vệt sáng kia tựa như là từng quả cầu ánh sáng sắc thái lộng lẫy, phía mặt ngoài quả cầu ánh sáng hiện ra hình ảnh núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần!
- Đó là từng không gian cỡ nhỏ? !
Có người kinh hãi lên tiếng, bởi vì bọn họ phát hiện, những quả cầu ánh sáng lộng lẫy kia lại là từng không gian cỡ nhỏ.
Hiển nhiên đây là Chu Nguyên dùng sức di chuyển rất nhiều không gian cỡ nhỏ, sau đó áp súc, cuối cùng lại coi chúng như là thiên thạch nện xuống.
Bản lĩnh đáng sợ như thế quả thực chính là không thể tưởng tượng.
Nghe đồn Tổ Long khẽ động một ý niệm thì toàn bộ Thiên Nguyên Giới sẽ đều chịu chấn động, đây là chuyển thiên chi lực. Mà Chu Nguyên không có cách nào để đạt tới loại cấp độ này, nhưng mượn Tổ Long Bàn Thiên Thuật cùng với sức mạnh hiện nay của hắn ngược lại là có thể di chuyển rất nhiều không gian cỡ nhỏ.
Rầm rầm!
Nhìn thấy những quả cầu ánh sáng lộng lẫy đang gào thét lao tới kia, sắc mặt của Diễm Tu kia cũng không nhịn được mà biến đổi. Hiển nhiên là hắn cũng đã nhận ra đòn tấn công này của Chu Nguyên hung hãn như thế nào.
Coi như là hắn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không dám khinh thường đòn tấn công như vậy, huống chi hiện nay địch mạnh ta yếu?
Hiển nhiên là lần động thủ này, Chu Nguyên đã không muốn thăm dò nữa, cho nên ra tay là sát chiêu.
Đòn tấn công hủy diệt hàng lâm, Diễm Tu làm sao dám do dự, hắn hét to một tiếng, Thánh nguyên nhanh chóng vận chuyển, mọi người chỉ thấy được từ trên đỉnh đầu của hắn có một vệt sáng màu đen bay lên.
Vệt sáng màu đen hiện ra giữa không trung và nhanh chóng biến thành một bàn cờ vô cùng khổng lồ, giống như một tòa đại lục vậy, chắn ngang hư không, che khuất bầu trời.
Bàn cờ này tự nhiên là Thánh Vật Song Liên kia của Diễm Tu, bàn cờ Thiên La!
Bên trên bàn cờ có vô số Nguyên văn cổ xưa bay lên, cuối cùng tựa như là tạo thành từng quân cờ, có đen có trắng, quân cờ hóa thành vầng sáng bay lên không trung, ngăn cản những không gian cỡ nhỏ bị áp súc thành quả cầu ánh sáng kia.
Rầm rầm!
Hai bên va chạm nhau, lập tức có tiếng nổ lớn, inh tai vang lên, toàn bộ không gian đều chấn động, sóng lớn cao mấy vạn trượng bị nhấc lên, điên cuồng đánh về bốn phương tám hướng, phá hủy hết thảy mọi thứ trên đường nó đi qua.
Vào lúc này, trên mặt của võ giả Pháp Vực Cảnh của hai bên đều lộ vẻ thống khổ, nguyên khí trong cơ thể xao động giống như là mất đi khống chế.
Bên trên hư không, những quả cầu ánh sáng do không gian cỡ nhỏ biến thành bị vô số quân cờ đen trắng chặn đường, chỉ có điều cuối cùng vẫn có cá lọt lưới xuyên thấu qua tầng phòng ngự của quân cờ, rơi vào bên trên bàn cờ kia.
Ầm ầm!
Bàn cờ giống như là một tòa đại lục kia lập tức chấn động, bên trên đó có hố sâu khổng lồ xuất hiện, vết rách giống như là vực sâu lan tràn về bốn phương tám hướng xung quanh.
Phụt!
Mà mỗi khi bàn cờ Thiên La bị nện ra một cái hố to thì Diễm Tu kia lại phun ra một búng máu tươi, sắc mặt cũng trắng hơn một phần,.
- Đáng giận!
Diễm Tu nổi giận gào thét. Nếu như lúc này hắn vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong thì hoàn toàn có thể nhẹ nhõm ngăn cản đòn tấn công của Chu Nguyên, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì một loạt thao tác trước đây, hiện tại, thực lực của hắn ngược lại không bằng Chu Nguyên, chính vì thế chiến đấu cũng phải cố hết sức.
Lửa giận ở trong lòng làm cho hắn không nhịn được muốn phản công, đánh lại Chu Nguyên.
Nhưng cuối cùng hắn cưỡng ép nhẫn nại ý định này xuống, bởi vì khả năng phòng ngự của bàn cờ Thiên La này cực kỳ xuất sắc. Mượn bàn cờ thủ hộ, Chu Nguyên cho dù có thể lấy được ưu thế, nhưng cũng không thể thật sự làm gì được hắn.
Nhưng nếu như hắn buông bỏ ưu thế phòng ngự của bàn cờ Thiên La, chuyển sang thế tấn công, như vậy ngược lại sẽ bị đẩy vào tiết tấu của Chu Nguyên, đến lúc đó hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Hô.
Nghĩ đến đây, Diễm Tu thở ra một hơi dài, hắn ấm trầm liếc nhìn Chu Nguyên, chợt thân hình của hắn dần dần hóa thành hư ảo, cuối cùng xuất hiện ở phía dưới bàn cờ Thiên La.
Mà bàn cờ Thiên La chấn động, có từng vệt sáng rủ xuống, tựa như là ngàn vạn tua cờ vậy, thủ hộ hắn ở trong đó.
- Chu Nguyên, lúc này đây, coi như là vận khí của ngươi không tệ, chỉ có điều đáng tiếc chính là .. ngươi cũng không phải là người thắng.
Từ bên trong, giọng nói âm lãnh của Diễm Tu truyền ra.