Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhưng còn chưa nói xong, bà đã bị Chu Kình kéo lại.
Chu Kình nhìn chằm chằm Tần Ngọc, sắc mặt có chút nghiêm túc rồi chậm rãi lắc đầu với bà.
Tần Ngọc gắt gao cắn môi, hốc mắt lại đỏ bừng lên, nước mắt theo gương mặt lăn xuống tới.
Thần Linh Đệ Tam đi ra vườn hoa giống như là không để ý đến những chuyện này, hoặc là nói, từ lúc nàng đi ra, ánh mắt cũng chưa từng nhìn qua mọi người ở dây, thứ nàng nhìn hẳn là vùng trời đất này.
Ngay sau đó, nàng chính là nhấc chân ngọc, bước ra. Chân ngọc đẹp đẽ tinh xảo giống như là một thứ hoàn mỹ, không có tì vết kia vừa rơi xuống, thân hình của nàng đã nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi.
Ở phía sau, Tổ Thao gầm nhẹ một tiếng, âm thanh chấn động trời đất. Sau đó, nó lắc lắc cái đầu to lớn của mình rồi quay đầu nhìn thoáng qua toà vương cung này, trong đôi mắt của nó dường như lướt qua một biểu cảm mờ mịt, bởi vì giờ này khắc này, nó mơ hồ cảm giác được một loại tình cảm quyến luyến không nói thành lời.
Loại cảm giác này tựa như là nó đã từng sinh sống ở nơi này rất lâu.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn đạp lên không trung bay đi, chỉ có tiếng gầm gừ vẫn còn không ngừng quanh quẩn ở trên không trung của thành Đại Chu này.
Sau khi một thần một thú rời đi, tất cả hộ vệ ở quanh đây đều ngồi liệt xuống dưới đất, mồ hôi dầm dề, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Bởi vì lúc trước, khi nhìn thấy bóng người xinh xắn kia, bọn họ cũng cảm giác tựa như là ngay cả quyền khống chế thần hồn của bản thân cũng không còn thuộc về bọn họ. Lúc kia, nếu như bóng người xinh xắn kia nguyện ý, có lẽ chỉ cần hơi suy nghĩ, bọn họ sẽ triệt để chết đi.
Chu Kình cùng Tần Ngọc ngược lại là miễn cưỡng duy trì đứng thẳng, nhưng bọn họ không có để ý sự sợ hãi ấy, vành mắt của Tần Ngọc đỏ lên, bà nói:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Yêu Yêu nàng...
Chu Kình lắc đầu:
- Nàng không phải là Yêu Yêu.
Chu Kình thở dài một tiếng, khuôn mặt tựa như là cũng trở nên già đi rất nhiều:
- Nàng chắc cũng biết thân phận của Yêu Yêu, cho nên hẳn là cũng đoán được. Người vừa rồi không phải là Yêu Yêu, mà hẳn là Thần Linh Đệ Tam mấy người Thương Uyên tiền bối nói tới.
- Nàng là Tiên Thiên Thần Linh chí cao vô thượng, không phải là con dâu Yêu Yêu của chúng ta.
Lời của Chu Kình tựa như là đao khắc đâm vào trong lòng của Tần Ngọc khiến cho nàng ngây người. Một lát sau, nàng rốt cục không nhịn được đau khóc thành tiếng.
- Tại sao có thể như vậy?
- Vậy Yêu Yêu của ta đi đâu rồi?
- Còn có Nguyên nhi, hắn ở bên ngoài chinh chiến, chống cự Thánh tộc. Nếu như hắn biết Yêu Yêu không còn nữa mà chỉ có Thần Linh Đệ Tam này xuất hiện, hắn sẽ thương tâm cỡ nào đây?
Tần Ngọc nước mắt rơi như mưa, là mẫu thân của Chu Nguyên, nàng làm sao không biết được tình cảm của Chu Nguyên đối với Yêu Yêu. Nhưng hiện nay Thần Linh Đệ Tam này rõ ràng chính là không có bất kỳ tình cảm gì, yêu cùng hận trong phàm thế nhân gian hiển nhiên không có bất kỳ cái gì quan hệ với nàng.
Nếu như Chu Nguyên biết được việc này, hắn sẽ thống khổ và thương tâm bực nào?
Trên thế gian này còn có chuyện càng đau khổ hơn sao?
Mẹ con đồng lòng, giờ này khắc này, Tần Ngọc khóc đến mức giọng nói đều trở nên khàn khàn.
Chu Kình cũng ngẩng đầu, những lúc như vậy, ngay cả với tâm tính như của hắn đều đỏ cả vành mắt, cuối cùng cắn răng nghiến lợi mắng:
- Lão tặc thiên đáng chết này, vì sao muốn khắt khe với con ta như vậy?!
Nhưng mà bọn họ cũng minh bạch, bất luận bọn họ khóc rống, giận dữ mắng mỏ như thế nào, chuyện cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng, đứa con kia của mình có thể trở lại bên cạnh của bọn họ, về phần vận mệnh sau này của trời đất đến tột cùng sẽ là như thế nào, cứ để nó gặp quỷ đi thôi.
Cùng lắm thì cùng nhau hủy diệt mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt con trai của ta tiếp nhận những điều thống khổ cùng đau nhức này.
Uỳnh!
Trong không gian bao la, chiến hỏa tràn ngập, từng luồng nguyên khí cuồng bạo phóng lên tận trời, từng tòa Pháp Vực từ các nơi bay lên, sau đó va chạm lẫn nhau, những tiếng nổ lớn quanh quẩn ở mỗi một chỗ trong toà không gian này.
Thỉnh thoảng sẽ có Pháp Vực nổ tung, tựa như một quả pháo hoa bắn lên bây trời.
Đó là võ giả Pháp Vực Cảnh vẫn lạc.
Chiến tranh cực kỳ thảm thiết.
Ầm ầm!
Ở nơi nào đó trong hư không, hai bóng người cuốn theo sức mạnh mênh mông cuồn cuộn giống như là hai hành tinh nhỏ va chạm vào nhau, sóng trùng kích bộc phát ra kia làm cho hư không ở phụ cận đều vỡ tan.
Hai bóng người đều bị đẩy lui, trong đó một bóng người hiện ra, chính là Chu Nguyên.
Lúc này, hắn cầm trong tay Thiên Nguyên Bút, trên ngòi bút không ngừng có vết máu nhỏ xuống, những vết máu kia lóe ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, dù đã rời khỏi cơ thể nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Những giọt máu kia đều máu của Thánh Giả.
Hơn nữa còn không chỉ là của một vị Thánh Giả.
Trong một năm này, đến cả Chu Nguyên cũng không nhớ nổi bản thân hắn đã chiến đấu cùng bao nhiêu Thánh Giả của Thánh tộc, nhưng hắn lại nhớ được số lượng Thánh Giả Nhất Liên Cảnh vẫn lạc ở trong tay của hắn đã vượt qua năm ngón tay.
Mà cũng có Thánh Giả Song Liên Cảnh bị hắn gây thương tích.
Đương nhiên, vì thế hắn cũng không phải là không có trả giá đắt. Lúc này nếu như có thể để lộ quần áo thì mọi người có thể phát hiện ở trên thân thể của hắn hiện đầy từng vết thương dữ tợn, chói mắt. Những vết thương kia nhiều đến nỗi, cho dù là Thánh Long Chi Khu này của hắn có năng lực khôi phục vết thương cũng khó mà khép lại trong thời gian ngắn. Hơn nữa, ở trong đó còn sót lại Thánh nguyên đến từ các Thánh Giả bên phía đối phương không ngừng ăn mòn nhục thân, mang đến thống khổ ít người có thể chịu đựng.
Nhưng Chu Nguyên hoàn toàn không có thời gian để hóa giải những Thánh nguyên xâm nhập trong cơ thể này, bởi vì trong một năm này, địch nhân hắn đối mặt cũng không có cho hắn thời gian nghỉ ngơi.
Nói cách khác, lần chiến đấu này của Chu Nguyên đã kéo dài trọn vẹn một năm!