Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1753 - Chương 1752: Nỗi Khổ Trên Thế Gian

Chưa xác định
Chương 1752: Nỗi khổ trên thế gian

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Vô số tiếng gầm gừ vang lên ở phía sau, những người khác cũng không chậm chân, bọn họ nhanh chóng lao theo Chu Nguyên. Hai đội ngũ giống như là hai dòng lũ trào lên, va chạm vào nhau.

Ở chỗ phòng tuyến cuối cùng này, tiếng kêu la thảm liệt không ngừng vang lên, mùi máu tươi tràn ngập trời đất.

...

Mà cũng chính là khi máu kia tanh nhuộm đỏ phòng tuyến cuối cùng.

Trong vương cung ở giữa thành Đại Chu.

Ở chỗ sâu trong vương cung bị kết giới bao bọc này.

Cung điện ở nơi này vẫn như cũ còn treo mấy cái đèn lồng đỏ, chỉ có điều lại là đèn lồng đã có chút tàn phá, cảm giác ăn mừng không còn sót lại chút gì, ngược lại có vẻ hơi thê lương.

Ở giữa một tòa cung điện đóng chặt nhiều năm.

Trong vườn hoa ở trước điện, trăm hoa đều tàn lụi, u lãnh ảm đạm.

Cánh cửa đóng chặt nhiều năm, dán đầy màu đỏ chữ hỉ kia đột nhiên vào lúc này khẽ run lên, có bụi trần rơi ra, bay múa ở dưới ánh mặt trời.

Két.

Trong khi bụi bặm bay múa, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Trên cửa phòng, những chữ hỉ đỏ thẫm đã ảm đạm rất nhiều kia thì là tựa hồ bị một luồng sức mạnh vô hình lặng lẽ sượt qua, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, giống như chưa từng xuất hiện ở trên thế gian này vậy.

Từ trong cửa phòng có một bóng hình xinh đẹp cất bước đi ra.

Từ chỗ sâu trong vương cung vắng lặng, hai cánh cửa lớn đóng chặt nhiều năm kia chậm rãi mở ra, một bóng người xinh đẹp từ từ đi ra.

Bóng người xinh xắn kia vẫn như cũ còn đội mũ phượng cùng đeo khăn quàng đỏ trên vai giống như đêm hôm đó. Khi nàng nhẹ nhàng dạo bước, dáng người tinh tế mà yểu điệu cùng đường cong động lòng người được phác họa rõ.

Nhìn lên phía trên, một dung nhan tuyệt mỹ, trắng nõn như ngọc khắc sâu vào tầm mắt. Khuôn mặt kia cũng vẫn như cũ là phong hoa tuyệt đại như vậy, đủ để cho sắc thái giữa trời đất đều trở nên ảm đạm xuống.

Đôi môi hồng nhuận phơn phớt, mũi ngọc tinh xảo, bờ mi cong vút, ngạo nghễ ưỡn lên làm cho toàn bộ gương mặt lại càng thêm tuyệt mỹ nhưng khiến cho người ta có ấn tượng khắc sâu nhất lại chính là đôi mắt của nàng.

Ở chỗ này, cảm giác quen thuộc rốt cục xuất hiện biến hóa.

Trong dĩ vãng, mặc dù biểu cảm trong ánh mắt của nàng thanh lãnh, đạm mạc nhưng chung quy lại là vẫn có cảm xúc lưu động, hoặc là nói khi ánh mắt dừng lại ở trên một số ít người thì vẫn còn hiện lên biểu cảm đáng quý.

Nhưng mà giờ này khắc này, một đôi con ngươi mỹ lệ kia lại là tựa như là tinh không thâm thúy, sâu thẳm làm cho người ta cảm thấy mênh mông, nhìn không thấy cuối cùng, đồng thời cũng sinh ra một loại cảm xúc e ngại thậm chí sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.

Trong ánh mắt kia cũng không tồn tại bất luận gợn sóng tình cảm nào, tựa như là ở trong mắt của nàng, vạn vật ở trong trời đất cũng không có bất kỳ khác biệt gì.

Nàng vẻn vẹn chỉ là đứng ở nơi đó nhưng tựa như là cũng khiến cho vùng trời đất này phải run rẩy nhè nhẹ, dường như đang phát ra một loại âm thanh thần phục nào đó.

Nguyên bản ở trong Thương Huyền Thiên này, Chu Nguyên mới là Thiên Chủ, có quyền hành khống chế trời đất, nhưng nếu như lúc này Chu Nguyên ở chỗ này thì hắn sẽ phát hiện, quyền hành bản thân nắm giữ tựa hồ là nhận lấy một loại hạn chế nào đó.

Đó là hạn chế đến từ vị cách.

Loại cảm giác này giống như là một vị Đại tướng chưởng khống quyền bính nơi biên cương, không người khắc chế, nhưng mà khi một ngày đế vương tiến đến, vậy cái gọi là quyền hành kia tự nhiên sẽ bị áp chế.

Chu Nguyên chỉ là Thiên Chủ, mà người trước mắt thì là... Tiên Thiên Thần Linh.

Nàng không phải là Yêu Yêu, mà là Thần Linh Đệ Tam.

Đôi mắt không mang theo bất cứ loại tình cảm gì của nàng nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua bộ váy đỏ tiên diễm khoác trên người mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ.

Ngay sau đó, chỉ thấy quần áo đang khoác trên người nàng giống như là bị phai màu vậy, màu đỏ tươi nhanh chóng biến mất hết, cuối cùng biến thành một thân bộ quần áo màu trắng không dính vào bụi bặm.

Mà không chỉ quần áo phai màu, tất cả những vật có màu đỏ trong khu vực này đều tiêu tán, hóa thành hư vô.

Hành động này giống như là đâng nói nàng cũng không rất ưa thích loại màu sắc này vậy.

Uỳnh!

Lúc này, đột nhiên có một bóng đen bao phủ xuống, tiếng nổ lớn vang lên, có một con hung thú cao hơn mười trượng nhảy xuống, đứng ở phía sau lưng nàng.

Con hung thú khổng lồ kia khoác tử kim lân giáp, phía trên mỗi một mảnh lân giáp đều mơ hồ có thể thấy được đường vân cổ lão, trong bộ dáng tôn quý của nó ẩn chứa hung sát chi khí, mỗi lần hô hấp đều có khí đen cuốn lên, chỗ khí đen lướt qua tựa như là ngay cả hư không đều bị nuốt hết.

Đôi mắt của con hung thú này lăng lệ, ác liệt mà tràn đầy uy vũ, có uy áp kinh khủng như ẩn như hiện, dẫn tới hư không đều đang sụp đổ.

Bộ dáng quen thuộc kia khiến cho người ta nhanh chóng nhận ra con hung thú này chính là Thôn Thôn!

Chỉ có điều so sánh với bộ dáng khi ngủ say trước đó, thực lực của nó hiển nhiên cũng đã tăng lên với mức độ cực kỳ đáng sợ, uy áp tán phát ra không hề thua kém bất cứ vị Thánh Giả Tam Liên Cảnh nào.

Nhưng trong đôi mắt của nó lúc này lại không còn có sắc thái giảo hoạt, nghịch ngợm của trước đây, ngược lại là tràn ngập sát khí nồng đậm, giống như uy danh Tiên Thiên Thánh Thú của nó.

Hiện tại nó cũng không còn là Thôn Thôn, mà là Tổ Thao uy danh hiển hách kia!

Thần Linh Đệ Tam nhìn Tổ Thao một chút, sau đó cất bước đi ra vườn hoa, trên gương mặt tuyệt mỹ không thấy bất cứ loại tình cảm.

Sau khi đi ra khỏi khu vực bị phong bế này, một thần một thú gặp được rất nhiều thủ vệ vương cung đang hoảng sợ vây ở bên ngoài.

Ở phía trước những thủ vệ kia chính là hai người vừa nghe được cấp dưới bẩm báo đã vội vàng chạy tới Chu Kình cùng Tần Ngọc.

Hai người nhìn thấy Yêu Yêu đi ra, đầu tiên là sắc mặt vui mừng, nhưng chợt cảm giác được chuyện có chút không thích hợp, biểu cảm vui mừng trên mặt dần dần thu liễm.

Tần Ngọc có chút không nhịn được muốn lên tiếng:

- Yêu...

Bình Luận (0)
Comment