Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1775 - Chương 1774: M Mưu Của Thánh Thần

Chưa xác định
Chương 1774: m mưu của Thánh Thần

Trên mặt Thánh Thần lúc này rõ ràng là… khuôn mặt của Chu Nguyên!

- Yêu Yêu… ! – Trên khuôn mặt “Chu Nguyên” kia lộ ra nụ cười quen thuộc, nhẹ giọng kêu lên.

Phốc!

Kiếm cùng kích, đâm vào trong thần thể của hai bên.

Phốc!

Khi âm thanh kiếm, kích đâm vào thân thể vang lên, tưởng như giờ khắc đó cả Thiên Nguyên Giới đều im lặng lại.

Trong hư không Hỗn Độn, các vị Thánh Giả Chư Thiên như Thương Uyên, Kim La đều lộ vẻ mặt kinh hãi gần chết nhìn cảnh tượng này, bọn họ cũng không ngờ rằng hai vị Tiên Thiên Thần Linh duy nhất của Thiên Nguyên Giới lại dùng cách chiến đấu dã man như hai tên người thường, trực tiếp dùng kiếm, kích đâm nhau như thế này.

Chỉ là, bọn họ cũng hiểu, đừng nhìn một kiếm một kích kia đơn giản, nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực hạn của hai vị Thần.

Người ngoài đứng nhìn một kiếm, một kích kia có vẻ đơn giản, nhưng nếu đổi lại là bất cứ ai ở đây đứng đón đỡ, thì sợ rằng lưỡi kiếm, mũi kích chưa đâm tới, Thần uy ẩn chứa trên đó đã triệt để diệt sát thân thể cùng thần hồn của hắn rồi.

- Đây là lưỡng bại câu thương? – Đế Long Cổ Tôn không nhịn được, thanh âm hơi run rẩy.

Thực ra dựa theo một cái nhìn có chút âm u, thì Đế Long Cổ Tôn thật hi vọng cả hai vị Tiên Thiên Thần Linh này đều trọng thương ngủ say. Bởi vì mặc kệ Thần đứng ở bên nào, thì bản chất họ vẫn là Tiên Thiên Thần Linh, không có tình cảm như sinh linh.

Các Thần, vốn không nên tồn tại trên thế giới này!

Ánh mắt Thương Uyên nhìn chòng chọc vào khuôn mặt biến hóa của Thánh Thần, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, nói:

- Thánh Thần định làm gì? Vì sao đột nhiên biến thành bộ dáng của Chu Nguyên?

- Không chỉ là vẻ ngoài, trong chớp mắt vừa rồi, hình dáng, khí tức của Thần đều là Chu Nguyên.

Nếu như Chu Nguyên thật ở chỗ này, sợ là chính hắn cũng phải hoài nghi mình có phải là Chu Nguyên thật hay không. Nhưng điều làm cho Thương Uyên nghi hoặc là, gương mặt Chu Nguyên mà hiện tại Thánh Thần đang hiển hóa ra lại có vẻ khá non nớt ngây ngô, tựa như là Chu Nguyên thời còn niên thiếu.

Thế nhưng như thế thì lại làm được gì? Dù Thánh Thần biến thành hình dạng của Chu Nguyên, thì chẳng lẽ một kiếm kia của Đệ Tam Thần không còn đâm tới nữa sao? Chẳng lẽ Thánh Thần không biết Thần tính vốn vô tình ư?

Không ai hiểu ý đồ của Thánh Thần, lúc này cả hư không Hỗn Độn đều trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn gắt gao vào hai Thần ảnh kia.

Ở nơi đó, lưỡi kiếm cùng mũi tam xoa kích đều đâm vào Thần thể của đối phương.

Ngọc nhan của Đệ Tam Thần lộ rõ vẻ lạnh nhạt, Thần nhìn chăm chú vào khuôn mặt Chu Nguyên trước mắt, thản nhiên nói:

- Thánh Thần, ngươi thật cho rằng khuôn mặt này sẽ khiến ta chần chờ không dám đâm ngươi?

“Chu Nguyên” do Thánh Thần biến thành mỉm cười, nói:

- Đệ Tam Thần, đừng quá tự tin, ta đã nói rồi, mưu đồ hôm nay của ta vượt quá sức tưởng tượng của ngươi.

- Ngươi có một cái sơ hở rất lớn, sơ hở đó gọi là Chu Nguyên. Đương nhiên, nếu nói chuẩn hơn, thì sơ hở của ngươi chính là nhân tính trong cơ thể ngươi.

- Đệ Tam Thần, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi hoặc, vì sao ngươi rõ ràng là Tiên Thiên Thần Linh, mà lại có thể sinh ra nhân tính ư?

Thánh Thần lộ ra nụ cười khó hiểu:

- Đó là bởi vì… đây, cũng là kiệt tác của ta!

Trong mắt Đệ Tam Thần hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nói:

- ý ngươi là gì?

- Ngươi nên cảm ơn ta, bởi vì có ta động chạm đến sợi dây vận mệnh, mới làm cho ngươi gặp được người duy nhất trên thế gian này mà có thể làm cho ngươi sinh ra nhân tính chân chính. – Thánh Thần cười nhẹ một tiếng.

- Chính là ta dẫn dắt Thương Uyên đánh cắp thần thạch, từ đó dựng dục ra ngươi!

Vừa nghe lời này, đại quân Chư Thiên đều đầu óc quay cuồng, các Thánh Giả như Kim La, Đế Long, Xích Cơ đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Thương Uyên đứng ở một bên.

Mà Thương Uyên cũng ngẩn ngơ một lát, sau đó mới âm trầm nói:

- Thật nực cười!

Thánh Thần hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thương Uyên, cười nói:

- Ngươi còn nhớ có một tên Thánh Giả tên là Mưu Dần không?

Nghe thấy cái tên này, Thương Uyên hơi sững sờ, chợt như nhớ ra cái gì đó, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

- Mưu Dần?

Kim La Cổ Tôn ở bên cau mày nói:

- Lão phu nhớ có người này. Đó là một vị Thánh Giả trong Quy Khư Thần Điện, rất giỏi thôi diễn dự đoán. Chỉ là năm xưa sau khi Thương Uyên đánh cắp thần thạch rời đi, Mưu Dần cũng bế quan trong hư không Hỗn Độn nhiều năm, về sau gặp phải Thánh Giả Thánh tộc, cả hai đại chiến kịch liệt, cuối cùng cùng tiêu vong.

Đế Long Cổ Tôn nhìn thấy vẻ mặt Thương Uyên có chút là lạ, thế là trầm giọng nói:

- Người tên Mưu Dần này có vấn đề gì?

Khuôn mặt Thương Uyên hơi run rẩy, gian nan nói:

- Năm đó, người tên Mưu Dần này chính là người dành cho ta sự ủng hộ lớn nhất để đánh cắp thần thạch. Nếu không phải có sự giúp đỡ của hắn, sợ rằng ta đã không thể lấy được thần thạch từ trong vòng vòng canh phòng của các Thánh Giả. Mà lại, cũng chính Mưu Dần cho ta một tấm bản đồ không gian, nói rằng khi xưa hắn du lịch từng phát hiện ra một số không gian bí ẩn, bây giờ có thể cho ta mượn dùng những không gian bí ẩn này làm chỗ ẩn náu tạm thời.

- Mà trong số những không gian được nhắc tới trên bản đồ kia, có một tòa không gian là…

Lúc này, thân thể Thương Uyên không khỏi run rẩy lên:

- Chính là không gian mà năm xưa ta và Yêu Yêu gặp Chu Nguyên lần đầu tiên!

Mấy người Kim La Cổ Tôn nghe vậy, không khỏi biến sắc, câu chuyện này vốn nghe khá hợp lý, nhưng khi Thánh Thần nhắc tới cái tên Mưu Dần kia, thì tất cả mọi người đột nhiên cảm nhận được một âm mưu to lớn phủ lên chuyện này.

- Tên Mưu Dần kia có vấn đề! – Đế Long Cổ Tôn trầm giọng nói.

- Đúng là có vấn đề. Bởi vì rất sớm từ khi cuộc chiến diệt giới diễn ra, tên Mưu Dần này đã bị ta bắt lấy. Nhưng khi đó ta cũng không chém giết kẻ này, chỉ dùng ác niệm ăn mòn hắn dần dần, sau đó khi ta bị trọng thương chuẩn bị lâm vào ngủ say, vì kịp thời nhìn thấy một góc nhỏ của tương lai, liền mượn dùng quân cờ Mưu Dần này, để thực hiện một chút kế hoạch. – Thánh Thần cười nói.

Bình Luận (0)
Comment