Các Thánh Giả khác nghe vậy cũng gật đầu. Thương Uyên phân tích rất chính xác, nếu Thánh Thần thật có thể áp chế Đệ Tam Thần, vậy cũng sẽ không đánh lâu đến như vậy.
Chỉ là dù phân tích ra như vậy, nhưng trong lòng mọi người vẫn rất bất an. Bởi vì sinh linh Chư Thiên quá rõ ràng thủ đoạn của Thánh Thần là khủng bố đến nhường nào.
Sự cường đại của Thánh Thần đã lưu truyền từ thời viễn cổ, khắc sâu vào trong cốt tủy sinh linh Chư Thiên, khó có thể xóa nhòa.
Mà khi mọi người đang thấp thỏm trò chuyện, trong Ngân Hà sáng chói kia, âm thanh lạnh lùng của Đệ Tam Thần cũng truyền ra:
- Xem ra ngươi vẫn muốn đấu đến cuối cùng.
Trong Vô Tận Hắc Hải thâm thúy, khuôn mặt khổng lồ của Thánh Thần hơi động, một tiếng cười mang theo ý tứ không hiểu vang lên.
Sau một khắc, Vô Tận Hắc Hải đột nhiên phồng toa, hóa thành ức vạn dòng lũ lao ra, tựa như hàng vạn con hắc long lao về phía dòng Ngân Hà sáng chói kia.
Hai đạo thần tính mênh mông va chạm, lập tức tạo nên ức vạn quang huy thần tính bắn tung tóe, quang mang của chúng sáng đến mức đủ để chiếu rọi khắp Chư Thiên.
Lần va chạm này mạnh hơn nhiều so với tất cả các lần trước, chỉ thấy Ngân Hà cùng Hắc Hải đều tràn vào nhau, sau đó điên cuồng ăn mòn lẫn nhau.
Trong quá trình này, bên trong Hắc Hải, có một thân ảnh màu đen chậm rãi trồi lên, hóa thành thân hình của Thánh Thần, Thần đạp chân trên hắc thủy, đón lấy vô số quang huy Ngân Hà, dạo bước đi về phía nơi sâu nhất trong Ngân Hà.
Mà ở nơi đó, đang có từng dòng áng sáng bạch ngưng tụ, hóa thành thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp của Đệ Tam Thần. Hai con ngươi lạnh lẽo đến cực điểm của nàng nhìn chằm chằm về phía Thánh Thần.
- Thánh Thần, nếu ngươi tiếp tục tiến lên, chính là bước vào cấm khu của cả hai. Nếu ngươi thật muốn đấu nữa, kết quả cuối cùng chính là ngươi ta lưỡng bại câu thương, đều lâm vào ngủ say. – Đệ Tam Thần thản nhiên nói.
Trên mặt Thánh Thần hiện rõ ý cười, bước chân không ngừng.
Đệ Tam Thần lắc đầu, không nói thêm gì nữa, trên đỉnh đầu hiện lên một viên Cửu Khiếu Thần Thạch, trong chớp mắt tiếp theo, chín khiếu đều sáng lên, hóa thành chín đạo quang huy chém về phía Thánh Thần.
Mỗi một đạo quang huy ấy đều là một trong những sức mạnh khủng bố nhất của cả thiên địa này, trong khi đi qua, tưởng như thiên khung đều đang run rẩy, nguyên khí thiên địa e ngại run rẩy, nhao nhao tránh đi.
Thanh thế cường đại của quang huy khiến cho ngay cả Thánh Thần cũng phải tạm dừng bước chân, ở trên mi tâm của hắn hiện ra con mắt dọc tối tăm, ngay sau đó con mắt dọc bắn ra hắc quang.
Đạo hắc quang kia ẩn chứa hắc ám cực hạn, vạn vật thiên địa vừa tiếp xúc đều sẽ bị ô nhiễm.
Ánh sáng từ cửu khiếu cùng hắc quang từ con mắt dọc màu đen va chạm vào nhau, cũng không hề tạo ra âm thanh kinh thiên động địa gì, nhưng hư không Hỗn Độn ở gần đều lặng yên hóa thành một lỗ trống hư vô cực lớn.
Sắc mặt Thánh Thần không hề thay đổi, vẫn cứ bước từng bước tới trước Đệ Tam Thần, mà thần mục màu đen nơi mi tâm cũng liên tục bắn ra từng tia hắc quang ẩn chứa thần lực có tính ăn mòn cực mạnh, chống cự lại hào quang cửu khiếu đang bắn tới.
Cuối cùng, Thần đến trước người Đệ Tam Thần.
Hai thần tiếp xúc cực kì gần, hai luồng thần uy va chạm, làm cho hư không Hỗn Độn run rẩy dữ dội.
Ở khoảng cách này, đối với cả hai bên đều tràn đầy nguy hiểm. Bởi vì với khoảng cách này, bọn họ có thể tạo ra uy hiếp đối với vật chất cội nguồn của đối phương.
Trong tình huống bình thường, Tiên Thiên Thần Linh đều sẽ tránh cho trường hợp này không xảy ra. Nhưng bây giờ Thánh Thần lại quá hùng hổ dọa người, cứng rắn dồn cả hai đến mặt đối lập ngươi chết ta sống này.
Ánh mắt Đệ Tam Thần vẫn cứ đạm mạc, không hề lộ vẻ e ngại, bởi vì thần tính tồn tại làm cho tất cả tâm tình tiêu cực đều không thể ảnh hưởng tới Thần.
Theo Đệ Tam Thần, nếu Thánh Thần đã muốn lựa chọn loại quyết đấu cực kì nguy hiểm này, vậy nàng sẽ phụng bồi tới cùng. Dù sao kết cục cuối cùng cũng chỉ là hai bên đều trọng thương, cuối cùng tiếp tục ngủ say thôi.
- Đây là lựa chọn của ngươi?
Đệ Tam Thần nhàn nhạt mở miệng, chợt nắm tay lại, chỉ thấy Cửu Khiếu Thần Thạch như hóa thành ánh sáng rơi xuống, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm trong suốt tựa như lưu ly. Trên trường kiếm có chín đạo Thần ấn xếp hàng, tựa như chín cái lỗ khiếu.
Đệ Tam Thần cầm trường kiếm thần thạch trong tay, trực tiếp đâm về Thánh Thần.
Một kiếm này nhìn qua như nữ tử yếu đuối đang vung vẩy kiếm nặng, không hề có lực, nhưng khi kiếm này đâm tới, dù là mạnh như Thánh Thần, trên khuôn mặt cũng hiện vẻ ngưng trọng cùng kiêng kỵ.
Nhưng Thánh Thần cũng không tránh né, chỉ thấy có một chất lỏng màu đen chảy ra từ trong thần mục nơi mi tâm, hóa thành một cây tam xoa kích rơi vào trong tay, sau đó trực tiếp đâm về phía Đệ Tam Thần.
Kiếm cùng tam xoa kích giao qua nhau, dùng thế chém đơn giản nhất, nhưng lại mang theo lực lượng cường đại nhất của cõi thiên địa này, đâm về phía kẻ địch.
Trong khoảnh khắc ấy, tưởng như thời gian đều ngừng lại.
Vô số người nín thở nhìn xem.
Trong mắt Thánh Thần phản chiếu cây kiếm cửu khiếu kia, mà tại thời khắc khi hai bên muốn đâm trọng thương lẫn nhau, Thần đột nhiên cười, nói khẽ:
- Năm xưa, trong chớp mắt khi ta bị ý chí Tổ Long đánh trọng thương, ta chợt nhìn thấy một khoảnh khắc của tương lai, đồng thời, cũng nhìn thấy yếu điểm của ngươi!
- Đệ Tam Thần, mưu đồ này của ta nhằm vào thứ mà ngươi không thể nào tưởng tượng được. Thế nên, ngươi lại dựa vào cái gì mà dám nói ta không làm gì được ngươi?
Nhìn qua dáng tươi cười quỷ dị kia của Thánh Thần, ánh mắt Đệ Tam Thần càng thêm lạnh lùng, mũi kiếm đâm xuống càng thêm hung mãnh.
Mà chính tại lúc kiếm, kích của hai bên sắp đâm trúng đối phương, nụ cười quỷ dị trên mặt Thánh Thần càng thêm nồng đậm.
Bởi vì vào lúc này, thân thể hắn bắn đầu co duỗi, gương mặt hắn cũng xuất hiện biến hóa,.
Chỉ trong chốc lát, hình dạng cùng khí tức của hắn đều hoàn toàn thay đổi, hóa thành hình dáng của một người, một người cực kì quen thuộc!