Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1773 - Chương 1772: Dã Tâm Lớn Nhất

Chưa xác định
Chương 1772: Dã tâm lớn nhất

Hai luồng lực lượng bị hút vào cơ thể, ánh mắt Chu Nguyên trở nên hung ác, vận chuyện Tổ Long Kinh luyện hóa.

- Nuốt hết các ngươi, ta liền có thể đạt tới cảnh giới kia!

Phát hiện ý đồ của Chu Nguyên, ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc lập tức phản kháng kịch liệt, bọn chúng không ngờ tới con kiến hôi nho nhỏ khi xưa nay lại đang muốn rắn nuốt voi, mà lại không phải nuốt một, mà là hai con voi!

Lực lượng kinh khủng chấn động trong hắc ám, mặc kệ Tuyệt Thần Chú Độc hay ý chí Thánh Thần có giãy dụa thế nào cũng khó mà thoát khỏi lực hút của Chu Nguyên, sự luyện hóa của Tổ Long Kinh vừa lúc khắc chế chúng nó.

Thế là, theo thời gian đổi dời, thể tích của hai lực lượng khổng lồ dần thu nhỏ, mà trái lại huyền quang tỏa ra từ trên người Chu Nguyên càng thêm sáng chói.

Thậm chí dần dần khu vực nhiễm bệnh hắc ám của Thương Huyền Thiên cũng bắt đầu hóa giải.

Từng dòng lực lượng kinh khủng không cách nào hình dung bắt đầu cọ rửa toàn thân Chu Nguyên, loại lực lượng này mạnh đến mức vượt qua khỏi nhận biết của Chu Nguyên.

Hiện nay, hắn hẳn là đã đạt tới Tam Liên đỉnh phong.

Nhưng tới đây lại có vấn đề xuất hiện, khi lực lượng của Chu Nguyên đạt tới cấp độ này, thì Chu Nguyên phát hiện thân thể của mình đã không thể dung nạp cùng tiếp nhận thêm càng nhiều lực lượng hơn được nữa.

Tưởng như đây đã là cực hạn của thân thể này rồi.

Nếu như hắn còn muốn kiên trì hấp thu lực lượng, vậy sẽ chỉ có một kết quả, đó chính là thân thể cùng thần hồn đều căng đến nổ tung.

“Vì sao lại thế?”

“Tại sao lại đạt tới cực hạn rồi?”

“Vì sao không thể đột phá lằn ranh kia, chạm giới cảnh giới chỉ trong truyền thuyết ấy chứ?!”

Biến cố xuất hiện đột ngột khiến cho Chu Nguyên không khỏi kinh ngạc và phẫn nộ, hắn dùng cả tính mạng để đổi lấy cơ hội này, cũng không phải chỉ để tăng lên tới Tam Liên cảnh!

Nhưng cục diện bây giờ lại làm cho Chu Nguyên lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan. Ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc đã triệt để bị điều động, hắn đã không còn đường lui, nếu như giờ hắn lùi lại, vậy ngay sau đó ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc sẽ liên hợp gạt bỏ hắn ngay lập tức.

Hắn nhất định phải dũng cảm tiến tới, triệt để hấp thu lực lượng của hai đồ vật khủng bố này!

Thế nhưng thân thể hắn đã đạt tới cwucj hạn, nếu cứ hấp thu, thì hắn khó có thể tiếp nhận được!

- Vì sao? VÌ sao?

Giờ khắc này, dù là người vốn xưa nay bình tĩnh như Chu Nguyên, cũng khó tránh khỏi bắt đầu táo bạo, nhưng hắn nhanh chóng áp chế tâm tình nóng vội này lại, bởi vì bây giờ cần nhất là tìm ra cách giải quyết, mà không phải là nổi điên một cách vô trí.

Chu Nguyên tỉnh táo đè ép cảm xúc, sau đó dò xét tự thân, mà khi quá trình dò xét này càng ngày càng sâu, thì lông mày của hắn lại càng ngày càng nhăn lại.

- Vì sao ta cảm giác còn thiếu cái gì đó?

- Chính là vì sự thiếu hụt này làm cho ta không thể nhập Thần?

- Thứ bị thiếu hụt đó là gì?

Chu Nguyên không ngừng lẩm bẩm, trong đầu có vô số ý nghĩ xuất hiện, lại bị tiêu ma đi.

Hắn có một loại cảm giác, thứ đồ vật bị thiếu mất đi kia có thể làm cho thân thể hắn lại tiếp nhận được lực lượng mạnh hơn, dùng đây làm tiền đề trùng kích lên Thần cảnh.

Nếu Chu Nguyên muốn bước vào Thần cảnh, vậy không thể thiếu vật này, mà vật này cũng không phải là vật phàm.

Tâm tư Chu Nguyên nhanh chóng vận chuyển, mà lực lượng tích lũy trong cơ thể vẫn đang không ngừng gia tăng, trên thân thể hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt vỡ, máu huyết bắt đầu sôi trào, có dấu hiệu sắp bị hòa tan.

Đây là dấu hiệu khi thân thể đạt tới cực hạn.

Thâm chí Chu Nguyên đã có thể nhận thấy tử vong tiến đến rất gần.

Trong chớp mắt ấy, Chu Nguyên nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình, ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía đạo vật chất Thần Linh trong cơ thể kia.

Hắn trầm mặc một lúc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ quả quyết cùng sắc bén.

Nếu đây đã là đường cùng, vậy thà rằng liều một phen!

Rống!

Chu Nguyên đột nhiên ngửa đầu, thét dài như sấm, tiếng thét chấn động cả không gian trung tâm của Thương Huyền Thiên này, ngay sau đó, hắn toàn lực điều động Tổ Long Kinh, tỏa ra lực hút mạnh mẽ nhất.

Ầm ầm!

Giờ khắc này, mặc kệ là ý chí Thánh Thần hay là Tuyệt Thần Chú Độc đều bị hút lấy, sau đó từng dòng lực lượng khủng bố tràn vào trong thân thể Chu Nguyên tựa như từng cơn thủy triều.

Răng rắc!

Trên người Chu Nguyên, vết rách bắt dầu xuất hiện càng nhiều, nhanh chóng lan tràn ra, cực kì dữ tợn.

Nhưng Chu Nguyên lại không để ý tới, hắn cảm nhận lực lượng vô biên đang xông vào cơ thể kia, khuôn mặt dần trở nên bình thản, hai mắt dần khép lại.

Hắn mở ra hai tay, mặc cho thân thể chìm sâu vào hắc ám.

- Hi vọng… cách này dùng được!

Thần tính tràn đấy ánh sáng sáng chói tỏa ra từ dòng Ngân Hà, chiếm cứ nửa bên hư không Hỗn Độn, đối lập, va chạm với biển Vô Tận Hắc Hải tỏa ra khí tức ác độc chẳng lành kia, mỗi lần va chạm đều là ngàn tỉ lần thần lực giao chiến.

Hai bên hiển hiện ra cội nguồn tự thân để đấu pháp, mức độ chiến đấu này đã vượt qua tưởng tượng của rất nhiều Thánh Giả.

Mà hai Thần đánh lâu như vậy nhưng vẫn chưa phân ra được thắng bại. Nhiều người đều cho rằng muốn có một kết quả thắng hay bại là rất khó khăn, bởi vì dù giữa các Thần có chênh lệch, nhưng mức độ chênh lệch này không đủ để hóa thành thế thắng.

Cho nên, khi Thánh Thần nói ra câu nói kia, trong lòng Thánh Giả Chư Thiên đều run lên, một cảm giác lo sợ bất an quanh quẩn trong tim, ánh mắt nhìn chòng chọc vào hai bên đang giằng co giữa hư không Hỗn Độn.

- Lời này của Thần là có ý gì? – Đế Long Cổ Tôn trầm giọng nói.

- Chỉ là dọa người mà thôi. – m thanh của Kim La Cổ Tôn cũng trở nên trầm thấp rất nhiều.

Thương Uyên trầm mặc một lúc, nói:

- Lúc trước hai Thần giao chiến, Đệ Tam Thần cũng chưa từng bị áp chế xuống hạ phong. Hai Thần có cấp độ giống nhau, lực lượng cũng giống nhau, bây giờ Thánh Thần lại nó có thủ đoạn uy hiếp được Đệ Tam Thần, riêng ta là không tin!

Bình Luận (0)
Comment