Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1772 - Chương 1771: Dã Tâm Lớn Nhất

Chưa xác định
Chương 1771: Dã tâm lớn nhất

- Muốn nói ai thắng ai thua, thì cũng không phải là nhân vật như chúng ta có thể phán đoán. Nên cũng không cần suy nghĩ nhiều, cứ đợi kết quả đi, nếu Đệ Tam Thần thật không địch lại, vậy cũng chỉ có thể than khí vận Chư Thiên ta đã hết. – Kim La Cổ Tôn hít sâu một hơi, nói.

Các Thánh Giả khác cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Nhưng ngay tại lúc Thánh Giả hai bên đang chờ đợi kết quả chiến đấu, chỉ thấy từ trong hư không Hỗn Độn kia chợt dâng lên ngân quang cùng hắc quang mênh mông, trong chớp mắt tiếp theo, Ngân Hà cùng Hắc Hải va chạm vào nhau, ăn mòn lẫn nhau, xâm chiếm lẫn nhau.

Trong Ngân Hà, âm thanh đạm mạc lạnh lẽo của Đệ Tam Thần truyền ra:

- Thánh Thần, mặc dù ngươi chấp chưởng lực lượng ở danh sách thứ hai, Thần lực càng mạnh hơn ta một phần, nhưng nếu muốn dựa vào đó để tiêu diệt ta thì quá là mơ tưởng rồi.

- Ngươi ta thật muốn đấu nữa, e rằng dù đấu thêm trăm năm, cũng khó phân thắng bại.

Trong Hắc Hải, khuôn mặt to lớn của Thánh Thần hiển hiện ra, hắn cười nói:

- Đệ Tam Thần muốn nói gì?

- Nếu hai bên đều đã không làm gì được nhau, vậy tạm dừng tay đi. Ngươi cũng nên thu lại dã tâm trở thành danh sách thứ nhất của mình đi. Trong Thiên Nguyên Giới này, Chư Thiên cùng Thánh tộc tiếp tục cùng tồn tại. – Đệ Tam Thần hờ hững nói.

Thánh Giả Chư Thiên nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng càng nhiều người vẫn thở phào một hơi như trút được gánh nặng. nếu có thể duy trì cục diện này, cũng coi như là một kết quả tốt.

Ít nhất Chư Thiên giờ đây đã có Đệ Tam Thần thủ hộ, sẽ không quá bị động như trước nữa.

Vô Tận Hắc Hải cuồn cuộn, dâng lên từng cơn sóng ngập trời, mà trong đó lại yên tĩnh, một lúc sau, khuôn mặt Thánh Thần đột nhiên dâng lên trong Hắc Hải, phát ra tiếng cười khẽ.

Con mắt Thánh Thần nhìn chăm chú vào Ngân Hà vô tận, dường như nhìn thấy viên Cửu Khiếu Thần Thạch ở nơi sâu nhất kia, trong thần đồng thâm thúy hiện lên vẻ quỷ dị.

Sau một khắc, thanh âm của Thần vang vọng khắp Chư Thiên:

- Đệ Tam Thần, có một câu mà ngươi nói sai rồi…

- Ngươi thật cho rằng ta không làm gì được ngươi ư?

Trong bòng tối vô tận, ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc quấn quanh, ăn mòn, đấu đá nhau.

Chỉ là, khi thời gian dần trôi qua, cục diện hai cường tranh chấp này dần xuất hiện biến hóa.

Ở nơi nào đó giữa hai nguồn lực lượng, chẳng biết lúc nào có dị động, khi lực lượng ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc đi qua nơi này đều đột ngột biến mất không còn.

Ban đầu, tình huống này còn rất nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, trong hắc ám đột nhiên có một sợi huyền quang xuất hiện, sợi huyền quang tựa như ngôi sao trong bầu trời tinh không thâm thúy, mặc dù không tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, nhưng lại cực kì dễ thấy.

Còn nếu có thể nhìn xuyên qua huyền quang kia, thì có thể thấy trong đó có một bóng người ngồi xếp bằng, thỉnh thoảng từ trong thân thể của hắn lại có tiếng long ngâm truyền ra, tỏa ra uy áp đặc thù.

Mà ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc thì liên tục tràn vào đỉnh đầu bóng người, cuối cùng bị long đỉnh trong cơ thể luyện hóa thành lực lượng của mình.

Huyền quang đang không ngừng tăng lên, bắt đầu xâm chiếm lấy địa bàn thuộc về ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc.

Theo đó, uy áp tỏa ra từ trên người thân ảnh kia đang không ngừng tăng lên với tốc độ kinh người.

Mới đầu, ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc đều không để ý nhiều tới con sâu kiến trong kẽ hở này, bởi vì trong mắt chúng, thứ này là không đáng giá nhắc tới.

Nhưng theo thời gian trôi qua, chẳng biết từ lúc nào, ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc chợt phát hiện, con kiến hôi nhỏ yếu kia đã bất tri bất giác có được lực lượng không thể coi thường.

Mà lại lực lượng tăng lên thêm này có nguồn gốc từ chính bọn chúng.

Cho nên, lực lượng của kẻ xâm nhập kia càng mạnh, thì bọn chúng càng suy yếu.

Tuyệt Thần Chú Độc vốn không có linh trí, chỉ làm việc theo bản năng. Mà về phần ý chí Thánh Thần thì bị giam ở đây trong vô số năm, trôi nổi trong Hỗn Độn, lại thêm nơi đây đóng kín, dù Thánh Thần thức tỉnh, cũng tạm thời không thể cảm ứng được nơi đây để đến lấy lại ý chí, nên mặc kệ là Tuyệt Thần Chú Độc hay ý chí Thánh Thần đều đang hành động theo bản năng. Mà đây chính là cơ hội dành cho Chu Nguyên.

Hắn đứng giữa hai lực lượng khủng bố, lợi dụng chúng giằng co, để ăn cắp lực lượng của chúng, nuôi lớn tự thân. Mà đợi đến khi hai lực lượng khủng bố phát hiện ra hắn, thì lúc này hắn đã có đủ năng lực để miễn cưỡng chống lại.

Thế nên ngay cả khi ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc phát hiện ra kẻ xâm nhập này, thì nhất thời cũng không tiến công tiêu diệt, bởi vì lúc này Chu Nguyên đã không còn là con sâu kiến nhỏ bé có thể tùy ý xóa bỏ như trước nữa.

Thế cục bên là hai bên tranh đấu, nay bởi vì có lực lượng mới xuất hiện, tạo thành thế chân vạc*.

*thế chân vạc: thế cục mà ba bên kiềm chế nhau, tựa như ba chân của cái vạc.

Dù rằng ở vào thế chân vạc, Chu Nguyên vẫn không dừng lại quá trình hấp thu lực lượng của ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc. Mượn nhờ sự trợ giúp Tổ Long Kinh làm lò thiêu đốt cùng vật chất Thần Linh làm chất môi giới, hắn vẫn đnag liên tục trộm lấy lực lượng.

Chu Nguyên có thể cảm giác được lực lượng tự thân đang tăng cường với tốc độ khó có thể tưởng tượng. Thậm chí nếu bây giờ hắn lựa chọn dừng lại rời khỏi nơi đây, vậy thực lực của hắn đã đủ để so sánh với Thánh Giả Tam Liên.

Nhưng Chu Nguyên không muốn làm thế, bởi vì tuy lực lượng này đã rất mạnh, nhưng còn chưa đủ để đáp ứng dã tâm của hắn.

- Ta muốn càng mạnh, mạnh đến khi bước được vào cảnh giới kia!

Tiếng nỉ non trầm thấp vang lên trong không gian cội nguồn của Thương Huyền Thiên này. Sau một khắc, từ trong thân thể Chu Nguyên bộc phát ra lực hút kinh khủng, chỉ thấy xung quanh ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc xuất hiện máy chục vòng xoáy khổng lồ dài mấy chục vạn dặm, mà đầu nguồn của vòng xoáy đang kết nối với đỉnh đầu Chu Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment