Nếu không phải đến cuối cùng Thánh Thần giết chóc quá nhiều, khiến cho ý chí Thạch Long thức tỉnh, chỉ sợ Chư Thiên đã sớm thua thảm bị tiêu diệt.
Khi mấy người đứng ở ngoài than thần, thì Đệ Tam Thần cũng đã có hành động, chỉ thấy ngón tay ngọc của nàng điểm ra, có ánh sáng lưu ly rơi vãi xuống đất.
Trên đại địa lập tức có từng bóng người nổi lên, những bóng người này mặc ngân giáp, thân thể tinh tế yểu điệu, cầm trường kiếm trong tay, gương mặt mang theo mặt nạ.
Từ trên người các nàng tỏa ra khí tức mênh mông không thua gì Thánh Giả.
Hiển nhiên, Đệ Tam Thần cũng có thủ đoạn giống như của Thánh Thần.
Thế là, hai chi đai quân thần sĩ, một đen một trắng gào thét lao ra, tựa như hai dòng lũ đen trắng va chạm vào nhau.
Dòng lũ trắng đen va chạm, các hắc giáp, bạch giáp thần sĩ đi đầu lập tức bị đánh nổ phá thành mảnh nhỏ, các Thánh Giả ở ngoài thấy cảnh này, mí mắt không khỏi giật giật, phải biết từng thần sĩ này có thực lực không thua gì Thánh Giả, nhưng bây giờ lại chỉ là pháo hôi trong Thần Vực mà thôi.
Đây chính là Thần chiến, vô cùng tàn khốc, không gì sánh được.
Hai dòng lũ đen trắng va chạm, đồng thời từ trong hai tòa Thần Vực kia, ở một bên có một mặt trời màu đen bay lên, sau đó bốc cháy lên từng ngọn thần viêm màu đen, ầm ầm rơi xuống, mà ở một bên khác thì có hư không bị xé rách, từng chiếc thuyền ánh sáng bạc lao ra, mang theo thần lực quấy tan Hỗn Độn, va chạm cùng mặt trời màu đen.
Ầm ầm!
Hư không Hỗn Độn lập tức vỡ vụn, giờ khắc này, toàn bộ sinh linh Thiên Nguyên Giới đều có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nguyên khí thiên địa bắt đầu trở nên cực kì táo bạo.
Cuộc chiến của Thần linh, chỉ giơ tay nhấc chân liền có thể hủy thiên diệt địa.
Chiến đấu oanh liệt làm cho đám người Thương Uyên, Kim La vô cùng khẩn trương, nhưng nhân vật chính là Thánh Thần cùng Đệ Tam Thần lại bình tĩnh đạm mạc, tưởng như đây mới chỉ là trò khai vị mà thôi.
- Đệ Tam Thần dù mới thức tỉnh không lâu, nhưng lực khống chế đối với Thần lực lại không tệ đâu. – Thánh Thần nhìn hai tòa Thần Vực va chạm, cảm thán nói.
- Ngươi cũng không kém, không hổ là Đệ Nhị Thần. – Đệ Tam Thần đạm mạc nói.
Thánh Thần mỉm cười, sau một khắc, chỉ thấy thân thể hắn bắt đầu phân giải, hóa thành vô số điểm sáng màu đen, tập hợp lại thành một dòng lũ cuồn cuộn như hắc hải vô tận, tưởng như có thẻ nuốt hết vật chất thế gian này.
- Đệ Tam Thần, nếu muốn chơi thì chơi lớn chút đi. Nếu muốn bảo vệ sinh linh Chư Thiên thì phải xem ngươi có thể kế thừa mấy phần từ bản lĩnh của Tổ Long! – Biển đen quay cuồng giữa Hỗn Độn, trong đó hiển hiện một gương mặt hững hờ, chính là Thánh Thần.
Đệ Tam Thần nhìn biển đen quay cuồng kia, mở miệng nói chậm:
- Vô Tận Hắc Hải.
Từ lúc thiên địa còn chưa được khai mở, có một vật chất Tiên Thiên Thần Linh, nó hiển hóa ra một mảnh biển đen dài không thấy cuối trong cõi hư không Hỗn Độn, biển đen cuồn cuộn, có năng lực nuốt hết thảy vật chất.
Mà nguồn gốc của Thánh Thần cũng chính là tòa Vô Tận Hắc Hải kia.
Bây giờ Thánh Thần hóa thân làm Hắc Hải, hiển nhiên đã không còn dự định đánh thăm dò nữa, mà là chân chính muốn dùng tới thủ đoạn của Thần linh.
Thân thể mềm mại tinh tế của Đệ Tam Thần cũng dần tỏa ra ánh sáng bạc sáng chói, từng hạt màu bạc dâng lên, cuối cùng hóa thành một dòng Ngân Hà mênh mông vắt ngang ca Thiên Vực.
Mà ở nơi trung tâm nhất của Ngân Hà thì có một viên Thần thạch, thân có chín khiếu, tỏa ra ánh sáng sáng long lanh như ẩn như hiện, tỏa ra Thần lực vô tận.
Mấy người Kim La thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy run rẩy, đây là bản năng e sợ khi đối mặt với sinh vật ở tầng cấp cao hơn mình.
Giờ khắc này, đại quân Chư Thiên lại cuống quít rút lui.
Mà trong Thiên Vực của Thánh tộc, đám Cổ Thánh Thái Di cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì bọn hắn càng hiểu, Thánh Thần hiện ra bản thể để đấu pháp, cũng đồng nghĩa với việc đang dốc hết toàn lực. Còn nhớ lần duy nhất trước đây Thần hiện ra bản thể, là khi đối đầu với ý chí Tổ Long kia.
Hắc Hải cùng Ngân Hà chiếm cứ trong hư không Hỗn Độn, trong chớp mắt tiếp theo, hai bên lập tức cuồn cuộn cuốn vào nhau, nghiền nát cả hư không, va chạm ầm ầm.
Từng vòng sóng khí quét sạch xung quanh, xuyên qua hư không vo ngần, trực tiếp tạo ra từng cơn lốc xoáy điên cuồng trong Chư Thiên.
Thời tiết Chư Thiên lập tức bị quấy đảo.
Trong chớp mắt, Hắc Hải cùng Ngân Hà đã va chạm hàng tỉ lần. Dù sao chỉ có Thần tính mới có thể mài diệt Thần tính.
Hai bên đều dùng Thần tính để đấu pháp, người thường khó có thể tưởng tượng nguy hiểm cùng kịch liệt của vụ va chạm này.
Oanh!
Hắc Hải cùng Ngân Hà lại va chạm, đột nhiên đều vỡ ran ra, chia làm hàng ngàn hàng vạn lưu quang, vẩy về phía hư không Hỗn Độn cùng Chư Thiên.
Ầm ầm!
Những lưu quang đen trắng này lọt vào vô số không gian con cùng Chư Thiên, lập tực hóa thành thân ảnh Thánh Thần cùng Đệ Tam Thần, khuấy động Thần lực bàng bạc, chiến đấu kịch liệt với nhau.
Trong chớp mắt ấy, trong các nơi của Chư Thiên cùng hư không Hỗn Độn đều có thân ảnh hai Thần đang chiến đấu.
Thân hóa ngàn vạn!
Thấy thủ đoạn như thế, các Thánh Giả Thánh tộc cùng Chư Thiên đều nghẹn họng nhìn trân trối. Chiến đấu ở cấp độ này đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn hắn.
Không biết hai Thần giao chiến bao luâ, dường như chỉ trong chớp mắt, lại như đã kéo dài mấy tháng.
- Không biết chiến đấu như thế sẽ kéo dài bao lâu? – Cuối cùng, Thương Uyên không nhịn được mở miệng hỏi. Cảm giác gì cũng không làm được, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi vận mệnh này thật khó chịu.
Trên khuôn mặt già nua của Kim La Cổ Tôn hiện lên từng nếp nhăn, ông chậm rãi nói:
- Nêu ta đoán không nhầm, thì hai Thần vẫn còn đang thăm dò, từ từ tiếp cận vật chất bản mệnh của kẻ địch.
Đế Long, Xích Cơ Cổ Tôn nghe vậy, ánh mắt đều lóe lên. Cái gọi là vật chất bản mệnh sợ là chỉ Cửu Khiếu Thần Thạch của Đệ Tam Thần cùng một vũng Vô Tận Hắc Hải của Thánh Thần.