Long đỉnh thiêu đốt, thời gian trôi qua dần có một sợi khí huyền diệu chậm rãi bay lên, sợi khí này cực kì nhỏ bé, vừa xuất hiện liền dung nhập vào trong đầu Chu Nguyên.
Thế là trong khoảnh khắc đó, Chu Nguyên mừng như điên khi cảm giác được, lực lượng sắp khô kiệt của mình lại đang hồi phục với tốc độ kinh người.
Mà lại, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, cấp độ của tia khí thần diệu kia còn mênh mông cùng thần bí hơn nhiều so với Thánh lực của hắn.
Giờ khắc này, hắn hiểu, thí nghiệm thập tử vô sinh kia của hắn thật có cơ hội thành công!
Hắn không dám lười biếng, bảo vệ chặt tâm thần, vận chuyển Tổ Long Kinh, duy trì quá trình thiêu đốt trong long đỉnh.
Sau đó, lực lượng của ý chí Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc, dưới sự cân bằng giảm xóc của vật chất Thần Linh cùng sự thiêu đốt của long đỉnh, dần bị tách ra từng sợi khí huyền diệu, sau đó bị Chu Nguyên hấp thu mất.
Thế là, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thân thể vốn tàn phá đến chỉ còn lại phần đầu kia của Chu Nguyên lại đang dần được đắp nặn lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Thân thể mới được tạo ra tựa như từ lưu ly tạo thành, tỏa ra từng vòng sáng thần diệu, trên thân thể như có từng đường vân cổ xưa hiện lên, dường như từ lúc thiên địa còn sơ khai đã được ra đời.
Giờ khắc này, Chu Nguyên cảm giác, chỉ bằng lực lượng của thân thể mới sinh này, cũng đủ để một quyền đánh nổ hắn ở thời kì mạnh nhất trước đây.
Mà lại, đây mới chỉ là bắt đầu.
Thân thể dần được chữa trị, vẫn có rất nhiều tia khí thần diệu tràn vào cơ thể, thế là, trong bóng tối vô tận này, khí tức quanh người Chu Nguyên đang liên tục tăng lên với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Trong hắc ám vô tận, hai lực lượng khủng bố va chạm ăn mòn, mà bọn hắn cũng không chú ý tới, ở nơi nào đó tại chỗ mà cả hai cùng va đụng, có một con “tiểu côn trùng” vốn đã phải bị lực lượng dư âm tỏa ra từ chúng đánh chết từ lâu, nay lại đang âm thầm nuốt chửng lực lượng của bọn chúng, làm cho tự thân dần lớn mạnh…
Trong lúc Chu Nguyên đột nhiên tìm ra ánh sáng hi vọng trong không gian hắc ám vô tận kia, thì ở bên ngoài giới bích của Thiên Vực Thánh tộc, các Thánh Giả Chư Thiên thì đang run rẩy vì hai chữ mà Thánh Thần vừa nói ra.
Thần chiến!
Vị Thánh Thần kia đự định mở ra Thần chiến với Đệ Tam Thần!
Từ khi Thiên Nguyên Giới sinh ra đến nay, có thể nói đây là một trận Thần chiến đúng nghĩa đầu tiên. Bởi vì trong trận chiến diệt giới thời kì viễn cổ kia, tuy rằng có ý chí Tổ Long xuất hiện, nhưng chung quy không thể tính là Tiên Thiên Thần Linh.
Cho nên nếu bàn về tính chính thức, thì trận chiến tới đây mới thật là trận Thần chiến đầu tiên của Thiên Nguyên Giới.
Chỉ là, mấy người Thương Uyên, Kim La cũng không hề hi vọng được chứng kiến trận Thần chiến vô tiền khoáng hậu này, bởi vì, họ thật không dám thừa nhận kết quả nếu thất bại.
Nhưng cục diện bây giờ đã không nằm trong tay bọn hắn. Điều duy nhất mà họ có thể làm, là trở thành người đứng xem, chứng kiến trận chiến sẽ đi vào lịch sử này.
Trước vô số ánh nhìn của nghin vạn sinh linh, trên dung nhan tuyệt mỹ của Đệ Tam Thần cũng chưa từng để lộ ra cảm xúc gì, đôi đồng tử thâm thúy tựa như tinh không của nàng dừng lại tại trên người Thánh Thần, sau một lát, nàng mới chậm rãi mở miệng:
- Được, như ngươi mong muốn.
Ánh mắt hai Thần va chạm vào nhau, giờ khắc này, tựa như cả mảnh hư không Hỗn Độn này đều đang chấn động, có lôi đình vô biên, cuồng phong, mưa to xuất hiện, tàn phá khắp nơi.
Đại quân Chư Thiên cuống quít lui ra, không dám tới gần khu vực này.
Mà khi bọn họ lui ra đến một khoảng cách nhất định, chỉ thấy có hai gợn sóng thần quang lan tràn ra từ trên thân Đệ Tam Thần cùng Thánh Thần, chốc lát liền bao bọc cả mảnh hư không Hỗn Độn này vào bên trong.
Nhìn từ xa, tưởng như hai tòa Pháp Vực khổng lồ va đụng vào nhau.
Chỉ là ai cũng hiểu, loại lực lượng kia đã siêu việt Pháp Vực không biết bao nhiêu lần, hay có thể gọi theo một cách dễ hình dung hơn, đây là Thần Vực!
Hai tòa Thần Vực va chạm, tạo nên từng tiếng vang đinh tai nhức óc, sóng âm xuyên thấu qua hư không Hỗn Độn vô ngần, tất cả sinh linh trong Thiên Nguyên Giới đều nghe thấy rõ ràng, trong lòng dâng lên sợ hãi cùng kính sợ vô biên.
Thánh Thần nhìn Thần Vực va chạm, cười nhạt, tay áo vung lên.
Chỉ thấy trong Thần Vực đột nhiên có ánh sáng đen rơi xuống, bùn đất bốn phía nhấp nhô mà lên, chỉ nháy mắt đã biến thành một chi đại quân áo giáp đen.
Những hắc giáp chiến sĩ này có thân thể cực kì khôi ngô, cầm trong tay cây trượng màu đen, vừa xuất hiện đã gầm lên từng tiếng gầm kinh thiên, trong mắt tràn ngập cuồng nhiệt cùng thành kính.
- Vì Thần của ta!
Dòng lũ màu đen lao nhanh, hủy diệt hết thảy.
Ở nơi xa xa, mấy người Kim La, Thương Uyên nhìn thấy biển hắc giáp chiến sĩ này thì sắc mặt không nhịn được biến hóa. Bởi vì tại trong cảm giác của họ, từng tên hắc giáp chiến sĩ đều có thực lực Thánh Giả, đây là một đại quân Thánh Giả! Lực lượng như vậy đã đủ để quét sạch Chư Thiên!
Trên gương mặt già nua của Kim La Cổ Tôn hiện đầy vẻ ngưng trọng, nói:
- Đây là Hắc Giáp Thần Sĩ, chính là sản phẩm do Thánh Thần dùng thần tính để điểm hóa, tư duy của bọn chúng không khác người thường, nhưng càng không sợ tử vong. Chỉ là bọn hắn chỉ có thể tồn tại trong Thần Vực. Trong trận đại chiến thời viễn cổ xưa, không biết bao nhiêu Thánh Giả Chư Thiên ta chết bởi tay chúng.
Trên mặt ba vị Cổ Tôn Thương Uyên, Đế Long, Xích Cơ cũng hiện lên vẻ ảm đạm, dường như nhớ về quá khứ đau thương trước đây.
- Đây chính là lực lượng của Thần linh, nếu đêm Thánh lực của chúng ta so sánh với, thì chỉ tựa như đom đóm so với ánh trăng. – Thương Uyên chua xót nói.
Trong trận chiến diệt giới thời viễn cổ kia, nhìn như rất khốc liệt, nhưng thật ra là vị Thánh Thần kia đang coi như trò đùa mà thôi. Bằng không, nếu hắn nghiêm túc hơn chút, thì lực lượng toàn bộ Chư Thiên có cộng lại cũng không địch lại hắn.