*trụy: ngã xuống, rơi xuống.
Bọn họ hiểu, Đệ Tam Thần đã là hi vọng cuối cùng của Chư Thiên. Nếu hôm nay Đệ Tam Thần thật bị Thánh Thần hấp thu Thần tính, vậy Chư Thiên cũng sẽ đến lúc nghênh đón tận thế.
Cho nên mặc kệ dùng cái giá nào cũng phải bảo vệ Đệ Tam Thần!
Bốn vị Cổ Tôn lao ra, các Thánh Giả Chư Thiên ở đằng sau hơi do dự một chút, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên quyết. Bọn họ hiểu hành động này chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng giờ đây họ đã không còn lựa chọn, một khi Thánh Thần hoàn toàn hấp thu Thần tính của Đệ Tam Thần, vậy kết cục mà bọn họ sắp phải nghênh đón sẽ còn thảm hại hơn.
Oanh! Oanh!
Thánh lực mênh mông bay lên, từng quang ảnh xé rách hư không Hỗn Độn, bắn về phía Thánh Thần.
Thánh Thần cũng phát hiện động tĩnh bên này, nhưng Thần chỉ nhìn thoáng qua một cái, ánh mắt tựa như đang nhìn một đám muỗi lao về phía cự long.
- Cũng có chút can đảm, tiếc là không có tác dụng gì. - Thần cười đánh giá một câu, chợt xòe tay ra, nhẹ nhàng áp xuống.
Trong chớp mắt ấy, hư không Hỗn Độn như động lại, mà thân ảnh bốn vị Cổ Tôn cùng các Thánh Giả Chư Thiên vốn đang phá không lao tới cũng lập tức đình trệ.
Bọn họ phát hiện bản thân đã mất đi lực khống chế đối với thân thể, tưởng như hóa thành tượng đá, đứng giữa hư không Hỗn Độn mênh mông này.
Thánh Thần tiện tay giam lại các Thánh Giả Chư Thiên, sau đó lại quay đầu nhìn Đệ Tam Thần, cảm nhận quang huy thần tính của Đệ Tam Thần đang liên tục tràn vào thân thể mình.
Một cảm giác phong phú sảng khoái trước nay chưa từng có tràn ngập khắp thân thể Thần.
- Thần tính quả là quá mỹ vị.
Trên mặt Thánh Thần lộ vẻ say mê, cười nói:
- Đệ Tam Thần, ngươi biết không, trong vạn năm qua khi ta bị ý chí Tổ Long giam giữ tra tấn trong hắc ám, không lúc nào mà ta không nghĩ tới một ngày này.
- Chỉ cần hấp thu hết thần tính của ngươi, lại diệt hết sinh linh Chư Thiên này, vậy ta liền có thể tấn thăng, trở thành chúa tể vĩ đại nhất của thế giới này.
- Đến lúc đó, tất cả dấu vết của Tổ Long đều sẽ bị xóa đi, thế giới này sẽ trở thành thế giới do ta sáng tạo ra.
Đệ Tam Thần lạnh lẽo nhìn chằm chặp vào Thánh Thần, trong mắt hiện lên vẻ oán độc.
- Đệ Tam Thần, là kẻ thất bại thì nên tiếp nhận trừng phạt. Ý chí của Tổ Long thôi thúc ngươi sinh ra, muốn dùng ngươi làm lực cản để ngăn cản ta, nhưng hiển nhiên thủ đoạn của ta vẫn cao hơn một bậc.
- Trong trận cờ này, ta là người thắng!
Tiếng nói của Thánh Thần nhàn nhạt, mà thần uy tỏa ra từ cơ thể hắn thì càng ngày càng kinh khủng, thần uy tràn ngập, dần bao trùm cả Chư Thiên. Giờ khắc này, sinh linh Chư Thiên đều cảm nhận được một sự sợ hãi khó tả, run lẩy bẩy không dám động đậy.
Tất cả đều cảm thấy bản thân như những con tôm ca nho nhỏ trong vũng nước, mà đột nhiên có một ngày có một khuôn mặt khổng lồ nhìn vào vũng nước, nhìn chăm chú lên bọn cá tôm với vẻ hung ác.
Chỉ là ánh mắt, đã đủ để làm người ta sợ đến mất hết cả lực lượng.
Thần uy tỏa ra trên cơ thể mềm mại của Đệ Tam Thần dần yếu bớt, thần quang quanh thân nhanh chóng ảm đạm đi.
Khi càng ngày càng có nhiều Thần tính tràn vào thân thể Thánh Thần, bên ngoài thân thể Thần bắt đầu xuất hiện từng tầng vật chất Thần Linh, vật chất đó tựa như vỏ trứng, dần bao trùm lấy thân thể hắn.
Thánh Thần cúi đầu nhìn lớp vỏ trứng này, khóe miệng lộ ra nụ cười nồng đậm. Đây là dấu hiệu khi sắp sửa tiến hóa, chỉ cần hấp thu hết Thần tính của Đệ Tam Thần, vậy Thánh Thần sẽ lâm vào quá trình lột xác ngắn ngủi, đợi đến khi hoàn thành lôt xác, vậy lực lượng của hắn sẽ manh trước nay chưa từng có.
Quá trình hấp thu này kéo dài không biết bao lâu, mãi đến một giờ khắc nào đó, thần quang quanh thân Đệ Tam Thần đã vô cùng ảm đạm.
Đôi thần đồng vốn tràn đầy quang huy thần tính kia nay cũng đã phai nhạt không còn sáng rõ.
Cảm nhận được tia thần tính cuối cùng thoát khỏi thân thể Đệ Tam Thần, tràn vào thân thể mình, Thánh Thần chậm rãi rút tam xoa kích ra.
Mà thân thể Đệ Tam Thần thì tựa như mất hết tất cả lực lượng, rơi tự do xuống phía dưới.
- Đệ Tam Thần, ý nghĩa sự tồn tại của ngươi đã hoàn thành, đã đến lúc biến mất rồi! – Thánh Thần cười nhạt một tiếng, tam xoa kích trong tay chỉ hướng thân thể Đệ Tam Thần đang rơi xuống ở xa xa.
Vút!
Chỉ thấy một đạo thần quang bàng bạc phá không mà ra, thần quang lướt qua, xóa bỏ hết thảy vật chất.
Trên hư không, Thương Uyên, Kim La, cùng các Thánh Giả Chư Thiên đang bị giam cầm thấy cảnh này đều trừng mắt sắp nứt, trong lòng vang lên những tiếng gầm gừ đầy tuyệt vọng.
Vì để cho Đệ Tam Thần sinh ra, bọn hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng kỳ vọng, mà giờ đây, hi vọng cuối cùng này lại đang bị phá hủy ngay dưới mắt bọn họ, làm cho cảm xúc phẫn nộ cùng tuyệt vọng xâm chiếm qua lý trí của mỗi người.
Chỉ tiếc mặc kệ bọn họ giãy dụa thế nào, hư không ngưng kết kia vẫn không hề rung chuyển chút nào.
Nước mắt đã rơi đầy mặt Thương Uyên, lúc này ông chợt nhớ tới gương mặt thanh lãnh mà linh động của Yêu Yêu khi còn ở trong không gian năm xưa. Ở thời điểm đó, mặc dù nàng có vẻ thanh lãnh, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Cứ mỗi tiếng gọi “Hắc gia gia” đều làm cho nội tâm Thương Uyên ấm áp đến hòa tan.
Nhưng mà bây giờ, cô bé năm xưa ấy, sắp triệt để tan biến trong thiên địa này.
- Yêu Yêu, Hắc gia gia có lỗi với con. Có lẽ năm xưa ta không nên trộm con ra khỏi Quy Khư Thần Điện, cũng không nên dẫn con tới tòa không gian kia. – Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua của Thương Uyên, ông nhắm chặt mắt lại, không dám chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn sắp xảy ra.
Vút!
Thần quang chém xuống, ngay cả Hỗn Độn đều bị xét đứt.
Trong mắt các Thánh Giả Chư Thiên đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Ông!
Nhưng trong chớp mắt khi thần quang sắp sửa chém vào thân thể của Đệ Tam Thần, đột nhiên có biến cố xảy ra!