Hư không nơi đó đột nhiên vỡ ra, một thân ảnh đạp không mà ra, trên tay hắn cầm một cây bút đen cổ xưa, quanh thân tỏa ra ức vạn thần quang, đầu bút lông giơ lên, có thần lực cuồn cuộn dâng trờ, tựa như một cây thương vạn trượng, trực tiếp chém thần quang đứt làm hai.
Ầm ầm!
m thanh to lớ nổ vang như sấm rền, truyền khắp Thiên Nguyên Giới.
Giờ khắc này, các Thánh Giả Chư Thiên không khỏi trợn to mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin. Bọn họ vừa thấy cái gì? Ở trong Chư Thiên này, trừ Đệ Tam Thần, lại còn có người có thể ngăn cản công kích của Thánh Thần?!!
Đó là ai?!
Lúc này, đồng tử của Thánh Thần cũng có chút co rụt lại.
Thiên địa yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh hãi nhìn tới.
Chỉ thấy nơi vừa xảy ra va chạm, thần quang dần nhạt đi, để lộ ra dáng người ở bên trong.
Sau đó đám người liền nhìn thấy, ở nơi đó có một nam tử đứng giữa hư không, trên người cửa hắn treo một cây bút đen cổ xưa, hai cánh tay hắn đang ôm ngang Đệ Tam Thần.
Từng vòng sáng thần lực không ngừng tỏa ra sau đầu thân ảnh ấy.
- Hả….
Thấy rõ thân ảnh kia, sắc mặt Thương Uyên, Kim La, cùng các Thánh Giả Chư Thiên thì dần dần ngưng đọng lại, dù lúc này còn đang bị giam cầm, nhưng trong lòng bọn họ lại đang có tiếng gầm tràn đầy kinh hãi cùng khó có thể tin vang lên:
- Chu… Chu Nguyên?!
Trong hư không Hỗn Độn, Chu Nguyên ôm lấy Đệ Tam Thần vào trong ngực, vẻ mặt hắn lạnh lùng, quanh thân tỏa ra thần quang sáng chọi khiến vô số người không khỏi rung động.
Bởi vì ai cũng có thể cảm nhận được, sức mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên cũng không phải là Thánh lực, mà là Thần lực chân chính!
Điều này có nghĩa là gì?!
Chẳng lẽ Chu Nguyên đã đột phá cảnh giới kia?
Thế nhưng điều này là không thể!
Giờ khắc này, những người cảm thấy rung động nhất chính là những vị Cổ Tôn như Thương Uyên, Kim La,… Bọn hắn đã đạt tới cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, nên cũng càng thêm rõ ràng để bước vào cảnh giới truyền thuyết kia là khó đến mức nào, tựa như một bước lên trời.
Bọn họ từng quyết tâm bừng bừng dốc hết tất thảy để leo lên, nhưng cuối cùng đểm ảm đạm thất bại.
Mà chính vì biết độ khó trong đó, nên khi họ nhìn thấy thần lực cùng thần quang mênh mông tỏa ra từ người Chu Nguyên kia, mới cảm nhận được sự khó tin tột độ.
Cảm giác kinh hãi còn vượt qua so với sự kinh hỉ nên có.
Trong toàn bộ hư không Hỗn Độn, đều hoàn toàn tĩnh mịch lại.
Chu Nguyên cũng không để ý lắm đến sự yên tĩnh này, hắn chỉ cúi đầu nhìn qua mỹ nhân trong ngực, khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo đầy sát khi không tự chủ được trở nên nhu hòa.
Mà lúc này, hai con ngươi đang đóng kín của người trong ngực cũng chậm rãi mở ra. Chỉ là đôi mắt mở ra ấy không còn hờ hững vô tình như trước nữa, mà có một loại cảm xúc sinh động gợn lên.
Nàng kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, hốc mắt dần đỏ lên, nói khẽ:
- Chu Nguyên, thiếp xin lỗi!
Chu Nguyên ngạc nhiên nhìn người trong ngực đột nhiên nói ra lời nyaf, ngây người một lúc, mới kịp nói:
- Nàng, nàng là Yêu Yêu? Nàng khôi phục lại rồi ư?
Cảm xúc trong mắt nnangf hoàn toàn khác biệt so với sự hờ hững vô tình như của Đệ Tam Thần trước đây, loại cảm giác thân thương đã từng khắc cốt minh tâm ấy lập tức ào tới như thủy triều, che lấy trái tim Chu Nguyên.
Trong con mắt hắn hiện ra cảm xúc mừng rỡ như điên.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Yêu Yêu hiển hiện vẻ phức tạp, nói:
- Thần tính bị kéo ra, thế nên…
Chợt nàng cau mày lại, bởi vì nơi bụng truyền tới cơn đau nhức kịch liệt.
Đó là vết thương do tam xoa kích của Thánh Thần đâm ra lúc trước.
Chu Nguyên vội vang đưa tay vuốt lên, vận chuyển thần lực, giúp nàng ổn định lại thương thế, giọng nói hơi run rẩy:
- Yêu Yêu, nàng trở về là tốt rồi, là tốt rồi…
Hắn ôm chặt người trong ngực, trong mặt dâng lên từng giọt nước. Chỉ khi trải qua mất đi, hắn mới hiểu, nàng quan trọng với mình đến nhường nào.
Hắn không bao giờ muốn cảm nhận cảm giác lòng như tan nát, như tro tàn kia thêm bất cứ lần nào nữa.
Yêu Yêu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Nguyên, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn.
- Ha ha, thật là một đôi uyên ương số khổ. – Mà lúc này, tiếng cười đầy hăng hái của Thánh Thần đột nhiên truyền tới.
Ánh mắt Thánh Thần mang theo vẻ thưởng thức nhìn Chu Nguyên, ánh mắt hắn như xuyên qua hết thảy ngăn cản, nhìn rõ từ toàn thân Chu Nguyên.
- Thật thú vị!
- Thần lực trong cơ thể ngươi làm cho ta liên tưởng tới một đạo ý chí phân thân của ta cùng lực lượng của Tuyệt Thần Chú Độc…
- Là vì có Tổ Long Kinh đúng không? Hẳn là nó luyện hóa ý chí phân thân của ta cùng Tuyệt Thần Chú Độc, tạo ra lực lượng cung cấp cho ngươi.
- Nhưng dù vậy, vẫn chưa đủ để ngươi bước vào Thần cảnh, bởi vì ngươi không có thần côt để chịu tải Thần tính. Nhưng rõ ràng bây giờ ngươi đã có Thần lực.
Thánh Thần nhìn chằm chằm vào thân thể Chu Nguyên, hai mắt hơi híp lại, nói:
- Là vì có một đạo vật chất Thần Linh.
- Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên, không thể không thừa nhận, ngươi đúng là thiên tài. Rõ ràng không biết về điểm thiếu hụt lớn nhất của sinh linh Chư Thiên, lại vẫn tìm ra cách luyện hóa đạo vật chất Thần Linh kia, dùng nó để làm vật chịu tải, gánh chịu Thần lực của ngươi.
Nói tới đây, Thánh Thần không nhịn được vỗ tay, nói:
- Thật lợi hãi, từ viễn cổ tới nay, có thể nói ngươi là người đầu tiên chạm tới một bước này.
Đối mặt với Thánh Thần, kẻ chỉ mới nhìn vài lần liền đoán ra được nguồn gốc Thần lưc của tự thân, sắc mặt Chu Nguyên chỉ toàn là lạnh lẽo.
Hắn vung tay áo lên, chợt có Thần lực gào thét mà qua, giải thoát hết tất cả các cường giả Chư Thiên vốn đang bị giam cầm trong hư không.
Các cường giả được giải thoát lập tức lùi lại, lại dùng ánh mắt mừng như điên nhìn về phía Chu Nguyên.
Nghe lời nói vừa rồi của Thánh Thần, có vẻ như Chu Nguyên thật đột phá đến Thần cảnh rồi?
Vậy phải chăng cũng có nghĩa là hắn đã có lực lượng để chống lại Thánh Thần?
Ánh mắt của bốn vị Cổ Tôn Thương Uyên, Kim La, Đế Long, Xích Cơ tràn đầy phức tạp, vừa có hâm mộ, lại có nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.