Trong tình huống Đệ Tam Thần bị hấp thu Thần tính ngã xuống này, Chu Nguyên lại kịp đứng ra, đã ổn định lại sĩ khí sắp sửa đổ sập của sinh linh Chư Thiên.
- Sư phụ, mọi người mang đại quân chuẩn bị rút lui đi. – Chu Nguyên nói với đám người Thương Uyên.
Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng tưởng như mang theo uy áp khso có thể hình dung, khiến cho dù là bốn vị Cổ Tôn cũng không dám phản đối.
Chu Nguyên nhắc nhở xong, lại cúi đầu nhìn Yêu Yêu ở trong ngực mình, chợt cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
- Nàng cũng đi trước đi1
Yêu Yêu vội bắt lấy cánh tay Chu Nguyên, nói:
- Chàng, chàng không phải là đối thủ của Thánh Thần!
Mặc dù bây giờ toàn thân Chu Nguyên tỏa ra thần lực mênh mông, nhưng Yêu Yêu vẫn có thể cảm nhận được, thần lực này của hắn cực kì không ổn định.
Chu Nguyên không nói gì, vẫy vẫy tay, chỉ thấy một con tử kim cự thú đạp không mà tới, chính là Thôn Thôn.
Mà lúc này, vì nhân tính của Yêu Yêu thức tỉnh, nên những ký ức bị phong ấn kia của Thôn Thôn cũng khôi phục lại. Khi nó nhìn thấy Chu Nguyên, lập tức vui vẻ lắc lắc cái đuôi.
Chu Nguyên vỗ vô lân giáp trên thân thể Chu Nguyên, sau đó đặt Yêu Yêu lên trên lưng nó, nói:
- Cố lùi xa một chút.
Thôn Thôn gầm nhẹ coi như đáp ứng, bốn vó giẫm một cái, đã bay đi xa.
Đại quân Chư Thiên cùng Yêu Yêu đều đã đi xa, ánh mắt Chu Nguyên mới nhìn về phía Thánh Thần, lúc này trên thân thể của Thần không ngừng có thần lực kết tinh bồi đắp, tạo ra một lớp xác ngoài tựa như vỏ trứng bao trùm dần hắn vào bên trong.
- Chu Nguyên, nàng ta nói không sau đâu, ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu ngươi còn có chút thông minh, thì lúc này cũng không nên xuất hiện ở đây, như vậy thì ít nhất ngươi còn có thể hưởng thụ thêm chút thời gian an bình. – Ánh mắt đạm mạc của Thánh Thần nhìn Chu Nguyên, nói.
Chu Nguyên không trả lời, cây Thiên Nguyên Bút phun trào thần quang chậm rãi nâng lên, chỉ về hướng Thánh Thần.
Thánh Thần thấy thế, chậm lắc đầu, nói:
- Không biết sống chết!
Trong con mắt Thần hiện lên vẻ trêu tức cùng trào phúng, nói:
- Có phải ngươi cho rằng bây giờ mình đã coi như là một vị Thần linh rồi à?
- Không, Chu Nguyên, ngươi sai rồi!
- Thuở thiên địa còn sơ khai, khi Tổ Long hóa thân thần vạn vật, lại chưa từng hoàn thành bước cuối cùng, đó chính là giao cho mỗi sinh linh Chư Thiên thần cốt. Thần cốt là thứ có thể chịu tải thần tính, từ đó sinh ra thần lực.
- Mặc dù ngươi tìm ra cách riêng, luyện hóa một đạo vật chất Thần Linh, dùng nó thay thế thần cốt để chịu tải thần tính, nhưng ngươi thật cho rằng chỉ là một chút vật chất Thần Linh liền có thể thay thế cho thần cốt ư?
- Bây giờ, nhìn như toàn thân ngươi bành trướng thần lực, nhưng thật ra lại như lửa to nấu chảo dầu, nếu không cẩn thận, thì vạn kiếp bất phục.
- Cho nên, ngươi cũng không phải là Thần linh chân chính, cùng lắm thì có thể coi ngươi như…
Thánh Thần nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khéo miệng cong lên:
- Một tên Ngụy Thần đáng buồn thôi!
- Ngươi muốn cứu người khỏi tay ta, nhưng ta lại không muốn đồng ý.
- Hôm nay, tất cả đám sâu kiến kia đều phải chết ở chỗ này.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thầy thần quang mênh mông tựa như xuyên thủng qua hư không, lao thẳng về đại quân Chư Thiên đang lùi về phía xa.
Hiển nhiên, Thánh Thần muốn một chưởng tieu diệt đại quân Chư Thiên, ngay ở trước mặt Chu Nguyên!
Trong chớp mắt khi Thánh Thần ra tay, Chu Nguyên cũng vung Thiên Nguyên Bút trong tay lên, chỉ thấy thần quang xen lẫn, tạo thành một tấm võng thần lực, che kín mảnh hư không Hỗn Độn này.
Lúc này vô số mũi tên thần lực phóng tới, va chạm vào võng, tạo ra từng vụ nổ như pháo hoa, ánh sáng đủ để chiếu rọi cả Chư Thiên.
- Đi mau!
Ngăn cản thế công của Thánh Thần, Chu Nguyên gầm nhẹ lên như sấm.
Đại quân Chư Thiên nhao nhao rút lui.
Trong hư không vô tận, Chu Nguyên dốc hết toàn lực giao đấu với Thánh Thần, chỉ đến khi chân chính đối mặt, hắn mới hiểu được vị Tiên Thiên Thần Linh từng mang tới sợ hãi tột độ cho sinh linh Chư Thiên này là mạnh mẽ đến nhường nào.
Dù hôm nay bản thân Chu Nguyên đã mạnh chưa từng có, nhưng khi thần lực va chạm, hắn vẫn cảm nhận được áp lực khủng bố đến từ Thánh Thần.
Nếu không phải lần này hắn tăng tiến được tu vi, lại có thần lực, vậy sợ rằng hắn còn chẳng thể tiếp nổi một kích tùy tay của Thánh Thần.
Một trận chiến mới lại bộc phát trong hư không Hỗn Độn.
Chỉ là lần này thay vì Đệ Tam Thần chiến đấu, bây giờ là Chu Nguyên đối đầu với Thánh Thần.
Nhưng ai cũng thấy được, trong trận chiến này, Thánh Thần chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, mỗi lần thần lực phát ra đều tạo thành cuồng phong vô tận, tàn phá ngút tầm mắt.
Mà phạm vi bao trùm thần lực của Chu Nguyên lại yếu hơn rất nhiều so với Thánh Thần, thậm chí nếu so sánh với Đệ Tam Thần cũng không bằng.
Các cường giả Chư Thiên thấy cảnh này, trên mặt không khỏi hiện rõ vẻ lo âu.
- Chỉ e Chu Nguyên không phải là đối thủ của Thánh Thần. – Kim La Cổ Tôn thở dài một tiếng, nói.
Trên khuôn mặt Thương Uyên cũng hiện lên vẻ đắng chát, nói:
- Tạm không cần để ý chuyện bên hắn, chúng ta cần tranh thủ thời gian cho đại quân rút lui, đừng để lãng phí thời gian mà Chu Nguyên tranh thủ được cho chúng ta.
Vẻ mặt Đế Long Cổ Tôn hiện rõ vẻ sa sút, nói:
- Dù lùi về được Chư Thiên thì lại thế nào đây? Bây giờ Thánh Thần đã hấp thu được thần tính của Đệ Tam Thần, sắp sửa lột xác, một khi hắn lột xác xong, sẽ trở nên mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Khi đó trong mắt Thần, muốn diệt Chu Nguyên chỉ đáng phẩy nhẹ tay.
Tiếng nói của hắn truyền ra, làm cho vẻ mặt của một số Thánh Giả ở gần cũng lộ rõ tuyệt vọng, sĩ khí tán loạn.
Xích Cơ thấy thế, cau mày lại, nói:
- Đế Long, im ngay! Từ thời viễn cổ đến nay, có lúc nào mà Chư Thiên ta không lâm vào trong cảnh khó khăn nước lửa?! Biết bao tiền bối đã hi sinh vì sinh linh Chư Thiên ta, để chúng ta tồn tại đến được bây giờ, dù cho cuối cùng Chư Thiên ta sẽ bị Thánh Thần tiêu diệt, vậy cũng không được phép mất đi đấu chí!