Lúc này thân thể Yêu Yêu chợt hơi nghiêng về phía trước, đôi môi đỏ còn vương giọt rượu lạnh buốt in nhẹ lên miệng Chu Nguyên, dòng rượu thơm thuận theo môi mềm, chảy xuôi mà vào.
Giờ khắc này, trong mắt Chu Nguyên chợt hiện lên ba động kịch liệt.
Bàn tay của hắn run rẩy, dần đưa lên, ôm lấy bờ eo thon kia.
Cảm nhận phản ứng gần như bản năng của Chu Nguyên, khóe môi Yêu Yêu không khỏi cong lên, chợt dùng tư thái càng say đắm càng kịch liệt hơn đáp lại hắn.
Qua thật lâu thật lâu sau, hai người mới rời môi.
Trên khuôn mặt Yêu Yêu đã đỏ bừng đỏ cháy, nàng nhìn đôi mắt vốn vô hồn của Chu Nguyên dần dần ngưng tụ ra từng tia thanh mình, không khỏi cười nhẹ nhàng.
Nàng đưa tay rút đi chiếc ngọc trâm trên đầu, để cho dòng tóc xanh tràn xuống qua vai, mũ phượng khăn quàng vai cũng bay ra, hoa đào rơi trên mặt đất bắt đầu bay múa, che lại thân ảnh tinh tế như ẩn như hiện.
Yêu Yêu tựa nhẹ lên người Chu Nguyên, váy đỏ khoác hờ, cảnh tượng như ẩn như hiện, nàng nghiêng đầu, nói khẽ bên tai Chu Nguyên:
- Phu quân, ngày hôn lễ hôm xưa, giữa chúng ta còn có một bước cuối cùng còn chưa thực hiện xong đâu…
Sau một khắc, hoa đào càng thêm dày đặc, che lại thân ảnh đôi người ngọc dần ngả xuống đất, hình thành một quả cầu đào hoa.
Cánh hoa bay máu, tựa như hai dải lụa hồng, không ngừng quấn quít.
Mà xuân sắc cả vườn lại không hề che giấu, làm cho cả tòa động phủ dào dạt ý xuân.
Ở nơi xa, Thôn Thôn đưa hai chi trước lên che kín đôi thú đồng, quay đầu chạy trốn ra khỏi động phủ, ngồi chờ ngoài cửa hang.
Cánh hoa bay múa, tia sáng chiếu vào trong động dần thay đổi, từ ánh sáng mặt trời ấm áp, ảm đạm dần, cuối cùng hóa thành ánh trắng lạnh buốt.
Mà bên trong quả cầu, lúc này đang có huỳnh quang bay múa, Yêu Yêu lẳng lặng nằm trên ngực Chu Nguyên, lúc này hai mắt Chu Nguyên đã khép lại, nhưng Yêu Yêu lại có thể cảm giác được, Thần tính cùng nhân tính trong cơ thể hắn đã dần bình ổn lại, mà nhân tính đang bắt đầu khống chế cục diện.
Chỉ là, Thần tính bị áp chế, thần lực trong cơ thể Chu Nguyên cũng dần tiêu tán, đó là bởi vì thân thể con người có thiếu hụt, không có thần tính để gánh chịu Thần tính, nên một khi nhân tính khôi phục, Thần tính cũng vì không có vật chứa đựng mà bắt đầu tiêu tan.
Đợi khi Chu Nguyên chân chính tỉnh lại, thực lực của hắn sẽ quay về Thánh Giả Tam Liên.
Váy đỏ che nhẹ trên vai, đôi mắt Yêu Yêu hơi lim dim, lẳng lặng nằm nghe tiếng tim đập đầy sức sống của Chu Nguyên. Nàng chỉ muốn khoảnh khắc thân mật bên nhau này dừng lại mãi mãi.
Chỉ là, nàng biết đây chỉ tạm thời.
Không lâu sau, Thánh Thần hoàn thành lột xác, trong toàn bộ Chư Thiên này sẽ không còn có người có thể ngăn cản được Thần, đến khi đó, mặc kệ là nàng, hay Chu Nguyên, Thôn Thôn đều sẽ bị xóa bỏ.
Nàng không sợ bản thân bị hủy diệt, nhưng nếu có thể, nàng càng muốn Chu Nguyên có thể trải nghiệm sự tốt đẹp của thế giới này.
Nàng hơi chống người lên, đôi mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Chu Nguyên, môi đỏ hơi cong cong, nhưng nước mắt trong mắt lại chảy ra. Nàng cúi người xuống, cắn mạnh thành một dấu vết trên lồng ngực Chu Nguyên.
- Chu Nguyên, Thần tính của ta đã bị Thánh Thần hấp thu, đã không còn có khả năng đánh bại được Thần, nhưng chàng… chưa hẳn đã hế cơ hội!
- Có lẽ chàng chính là người có thể chân chính kết thúc thời đại loạn thế này!
- Ta vốn muốn cùng chàng nắm tay đón nhận hủy diệt, nhưng lúc này, ta lại có chút ích kỷ, muốn thay đổi ý định này. Chu Nguyên, ta không muốn chàng chết, ta muốn chàng sống thật tốt.
- Chàng không thể thành được Thần, là bởi vì chàng còn thiếu thần cốt.
- Thế nên…
- Hãy để ta trở thành thần cốt của chàng đi!
Trong mắt Yêu Yêu hiện lên vẻ kiên quyết. Sau một khắc, chỉ thấy trên người Yêu Yêu có thần quang hiện lên, bao vây lấy hai người vào bên trong, mà thân thể Yêu Yêu thì dần hóa thành từng điểm sáng sáng chói, những điểm sáng ấy chui qua dấu răng trên lồng ngực Chu Nguyên, chui vào trong thân thể hắn.
Mà thân thể mềm mại của Yêu Yêu cũng dần mờ đi.
Nàng cúi đầu, tay vuốt nhẹ khuôn mặt Chu Nguyên, trên mặt nàng hiện lên dáng tươi cười động lòng người, âm thanh nhẹ nhàng cuối cùng truyền ra.
- Chu Nguyên, Yêu Yêu không còn vấn vương gì, chỉ nguyện chàng bình an vui sướng mãi mãi…
Trong chớp mắt ấy, thân thể nàng triệt để tan thành vô số thần quang.
Ngoài động phủ, Thôn Thôn vốn đang canh gác bên ngoài, thân thể hơi run lên, ngơ ngác nhìn về phía động phủ, giờ khắc này, nó như cảm nhận được gì đó.
Nó muốn xông vào, nhưng cửa động lại như có một cái tường ánh sáng, làm nó đâm bay ngược ra sau.
- Rống!
Rơi vào đường cùng, nó chỉ có thể đập mạnh bốn vó vào trong đất, ngửa đầu lên rời rống lên, tiếng gầm chấn động cả thiên địa, tràn đầy đau thương…
- Rống!
Tiếng thú gầm truyền ra từ trong động phủ, chấn động thương khung, đồng thời cũng làm vô số người Thương Huyền tông giật mình nhìn về phương hướng này.
Mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư xuất hiện giữa không trung, kinh ngạc nhìn về phía động phủ, bọn họ đều có thể thấy Thôn Thôn đang hóa thành hình thái cự thú, ngửa đầu lên trời gầm gừ, trong tiếng gầm tràn đầy đau thương.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt mọi người không khỏi lo lắng, kể từ hôm qua khi Yêu Yêu đưa Chu Nguyên đi vào trong động phủ, bọn họ liền không còn chú ý tới tình huống ở nơi nà nữa. chỉ là họ cũng không ngờ tới, mới chỉ qua một đêm mà lại có biến cố xảy ra.
- Liệu có nên đến xem không?- Lý Khanh Thiền chần chờ hỏi.
Sở Thanh trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:
- Mặc kệ nơi đó có chuyện gì xảy ra thì đều không phải là việc mà chúng ta có thể nhúng tay vào. Việc duy nhất mà chúng ta có thể làm lúc này không không để cho bất cứ kẻ nào đến gần khu vực kia.
Thân là người mạnh nhất của Thương Huyền tông hiện nay, Sở Thanh có thể cảm giác được một cách mơ hồ, rằng trong động phủ kia đang có những biến hóa cực kì kịch liệt, thứ biến hóa này không ở tầng cấp mà bọn họ có thể nhúng tay vào.
Những người khác nghe thế, yên lặng gật đầu.