Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1787 - Chương 1786: Tòa Động Phủ Chốn Cũ, Ấm Đào Yêu Nhưỡng Năm Xưa (2)

Chưa xác định
Chương 1786: Tòa động phủ chốn cũ, ấm Đào Yêu Nhưỡng năm xưa (2)

Thậm chí, mỗi đệ tử mới tới Thương Huyền tông đều sẽ đi tới nơi này, chiêm ngưỡng nó tựa như đang đi tới thánh địa.

Bởi vì nơi này chính là nơi mà nhiều năm trước, có vị sư huynh Thương Huyền tông đã từng tu luyện ở nơi này, để rồi thời gian đổi dời, vị sư huynh kia nay đã là Thiên Chủ Thương Huyền Thiên.

Kể từ khi Thương Huyền tông được sáng lập ra cho đến nay, đây chính là vị đệ tử có được thành tựu cao nhất.

Thậm chí, nếu nói theo một cách nào đó, thì thực lực hiện nay của Chu Nguyên đã vượt qua người sáng lập ra Thương Huyền tông, lão tổ Thương Huyền.

Yêu Yêu nhìn chăm chú vào tòa động phủ kia, đôi mắt vốn thanh lãnh dần tràn ra vẻ nhu tình, trong chớp mắt ấy,. nàng đã rút đi vẻ lạnh lùng xa cách, rở nên mềm mại cùng đáng yêu chưa từng có.

Trong lòng nàng và Chu Nguyên, tòa động phủ này có một ý nghĩa cực kì quan trọng.

Năm đó khi hai người rời khỏi vương triều Đại Chu, đã đi tới nơi này, sống ở đây, nương tựa lẫn nhau, an ủi lẫn nhau.

Ở chỗ này có những hồi ức tươi đẹp nhất của hai người.

Yêu Yêu nắm tay Chu Nguyên, đi về hướng động phủ,. Mà mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư thì dừng bước chân, không theo vào, bởi vì bọn họ hiểu, thế giới trước mắt kia là chỉ thuộc về hai người.

Mà Yêu Yêu dẫn Chu Nguyên đi khắp Thương Huyền Thiên, cuối cùng mới tới đây, hiển nhiên là dồn hết tất cả hi vọng vào nơi này.

Nếu ngay cả nơi này cũng không thể khiến cho Chu Nguyên tỉnh lại, vậy sợ rằng trong cả Chư Thiên này, đã không còn nơi nào có thể tạo ra hi vọng.

Dưới cái nhìn của vô số người, Yêu Yêu dắt Chu Nguyên, ở bên chân là Thôn Thôn, đi từ từ vào động phủ, thân ảnh họ dần biến mất trong bóng râm của động phủ.

Tất cả mọi người không khỏi thở dài một hơi, lúc này chỉ có thể nhìn thiên ý.

Vừa tiến vào động phủ, ánh vào tầm mắt chính là con đường lát đá xanh trải dài, uốn lượn qua đình đá, qua dòng suối, chạy về nơi xa. Hoàn cảnh trong động rất râm mát, nhưng độ sáng lại vô cùng tốt, từng tia sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá, lỗ hổng, chiếu vào trong động, chiếu ra từng hạt bụi trần bay múa.

Đi dọc theo con đường lá đá xanh, sẽ đi qua moojtt vườn hoa, trong đó có muôn hoa đua thắm khoe hồng, cực kì đẹp mắt.

Mỗi một gốc hoa ở nơi này đều do Yêu Yêu tự tay trồng xuống năm xưa. Chỉ là qua nhiều năm, nụ hoa non năm đó nay đã thành thục, khoe ra sắc đẹp, làm cho cả động phủ trở nên càng thêm sinh động.

Yêu Yêu đứng trước vườn hoa, lẳng lặng nhìn những nụ hoa thành thục đung đưa trong gió, môi đỏ hơi cong lên vẻ mỉm cười.

Dừng một lasyt, nàng lại nắm tay Chu Nguyên, đi sâu vào trong, đi tới một gian đình nghỉ mát, bước chân dần chậm lại, hốc mắt của nàng dần đỏ lên.

Bởi vì lúc này, trong ánh mắt thanh tịnh như làn thu thủy ấy, đang phản chiếu một gốc cây đào tươi tốt, trên cây đào đang nở rộ ra hoa đào, từng cánh hoa rơi xuống, nhuộm hồng một góc động phủ.

Yêu Yêu sững sờ nhìn cây đào kia, đưa tay bịt miệng, từng giọt nước mắt không nhịn được lăn xuống gò má.

Năm ấy, hoa đào nở rộ, khuôn mặt giai nhân hồng thắm như hoa đào.

Lúc này, Yêu Yêu vô cùng hi vọng tất cả hiện tại chỉ là một giấc mộng mà nàng cùng Chu Nguyên tựa lưng ngủ quên dưới gốc đào mơ thấy.

Nàng không muốn lực lượng gì, cũng không cần thế nhân tôn sùng kính sợ, nàng chỉ muốn mình cùng Chu Nguyên có thể mãi yên bình bên nhau như thế.

Chỉ là nàng cũng hiểu, đó là chuyện không thể xảy ra.

Nàng đưa tay lau nước mắt, kéo Chu Nguyên đi tới gốc đào, lúc này dưới mặt đất đã trải đầy cánh hoa, có mới có cũ, qua nhiều năm, hoa nở rồi hoa tàn, không biết bao nhiêu đóa đào đã trở thành bùn hoa.

- Chu Nguyên, chàng còn nhớ không…

- Năm đó chàng vì ta, chế ra một loại rượu gọi là Đào Yêu Nhưỡng, mà bầu Đào Yêu Nhưỡng cuối cùng kia liền được chôn ở dưới gốc cây đào này.

- Khi đó ta vốn định để lại đây coi như kỉ niệm, tương lai sẽ quay về uống, không ngờ….

Yêu Yêu vươn tay chỉ nhẹ về dưới gốc cây, chỉ thấy bùn đất ở dưới đó tách ra, chỉ thấy có một vò rượu còn dính lấy bùn hoa lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Yêu Yêu không ngại bùn đất dính trên vò rượu, nàng cẩn thận cúi xuống, từng li từng tí xách vò rượu lên, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào vò Đào Yêu Nhưỡng này trong chốc lát, ý cười nơi khóe miệng tràn ra nét ôn nhu, làm say cả lòng người hơn bất cứ loại rượu ngon nào trong thiên địa này.

Mà lúc này, đôi đồng tử đờ đãn kia của Chu Nguyên cũng phản chiếu hình ảnh của vò rượu Đào Yêu Nhưỡng này, chợt, thân thể vốn như tượng gỗ của hắn hơi run rẩy một chút.

Yêu Yêu như có cảm giác, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt Chu Nguyên, cười nói:

- Chàng muốn uống nó sao?

Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Yêu Yêu dần hiện lên nét ửng hồng, trong đôi mắ vốn thanh tịnh như nước hồ thu kia hiện lên gợn sóng uyển chuyển, nàng hơi căn môi, bộ váy áo màu trắng quanh thân dần trở thành màu đỏ tươi.

Chỉ qua chốc lát, trước mắt đã xuất hiện một thiếu nữ mặc bộ váy đỏ, đầu đội mũ phượng, khăn quàng, xinh đẹp không gì sánh được.

Yêu Yêu đưa tay trỏ nhẹ, quần áo trên người Chu Nguyên cũng dần biến hóa, trở thành màu đỏ tươi, tạo hình tựa như bộ quần áo lúc trước hai người tiến hành hôn lễ vậy.

Yêu Yêu ngồi xuống bên gốc hoa đào, sau đó kéo tay Chu Nguyên cũng ngồi quỳ chân ở đối diện, nàng vỗ nhẹ lên lớp bùn sa trên miệng vò rượu, lập tức có một hương rượu thơm cực kì thuần hậu truyền ra, làm say lòng người, mùi rượu quen thuộc đến khắc cốt minh tâm ấy khiến cho ý cười trên miệng Yêu Yêu càng thêm mê người.

Nàng xách nhẹ bầy rượu lên, đầu hơi hơi ngẩng, để lộ ra cái cổ trắng ngần như ngọc.

Yêu Yêu đặt vò rượu tại bên miệng, dùng tư thế vô cùng hào phóng uống lấy một ngụm, có dòng rượu thuần ràn ra khỏi bờ môi, nhuộm ướt lòng dạ.

Cuối cùng, nàng buông vò rượu xuống, khuôn mặt đã đỏ bừng, để lộ ra vận vị vũ mị chưa từng có, đủ để làm cho tất cả phong tình thế gian đều phai mờ.

Rượu không sau, mà lòng người tự say.

Bình Luận (0)
Comment