Trong mấy năm nay, Thánh Tích Chi Địa đã trở thành một tòa bí đại trứ danh dùng để rèn luyện, dù sao nơi này đã từng là nơi mà Thiên Chủ Thương Huyền Thiên từng đạt được cơ duyên, chỉ tin này thôi đã đủ để khiến thiên kiêu các phương Thương Huyền Thiên chạy tới đây chiêm ngưỡng rồi.
Yêu Yêu trực tiếp đi tới nơi sâu nhất của Thánh Tích Chi Địa, ở chỗ này, từng là nơi sợi ấn ký của lão tổ Thương Huyền tiêu tán, chỉ là năm tháng đổi dời, hết thảy đã không còn tồn tại, dù là mạnh như Yêu Yêu, cũng không thể tái tạo lại những thứ đã tiêu tán kia.
Thế là Yêu Yêu liền dẫn Chu Nguyên ngồi trên núi hai ngày, sau đó mới rời đi.
Sau khi rời khỏi Thánh Tích Chi Địa, bọn họ là đi về hướng đại lục Thánh Châu, chỉ là tòa đại lục đã từng là trung tâm của Thương Huyền Thiên này, hôm nay đã vỡ thành mảnh vỡ, tách rời khắp nơi.
Nhưng Yêu Yêu cũng không ngại phiền, nàng tìm lấy tất cả những nơi mà năm xưa từng cùng Chu Nguyên đi qua, sau đó lại dẫn hắn đi thăm lại một lần.
Thời gian chậm rãi trôi đi, chớp nhoáng đã qua ba tháng.
Ba tháng, Yêu Yêu mang theo Chu Nguyên đi qua khắp tất cả nơi mà họ từng đi qua.
Chỉ là, Chu Nguyên vẫn cứ như tượng gỗ, không hề có phản ứng.
Thế là, ba tháng sau, khi đã đi hết khắp mọi nơi hẻo lánh khác của Thương Huyền Thiên, Yêu Yêu liền mang theo Chu Nguyên đi tới trước sơn môn Thương Huyền tông.
Sơn môn Thương Huyền tông vẫn lặng lặng đứng sừng sững như năm nào, ở đằng sau sơn môn là một tòa kết giới hộ tông khổng lồ tỏa ra ánh sáng, tạo cho người ta cảm giác an toàn nồng đậm.
Mà khi Yêu Yêu dắt Chu Nguyên đi tới trước thang đá, nàng nhìn thấy có vài thân ảnh quen thuộc đang đứng ở phía trước, đó là mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân, Lục La, Lý Khanh Thiền.
Mà nhìn về phía sau đường núi, còn có thể thấy đám đầu người nhốn nháo, từng ánh mắ mịt mờ nhìn về phía này.
Yêu Yêu dẫn Chu Nguyên đi khắp Thương Huyền Thiên, cũng chưa từng che giấu hành tung của mình, nên bây giờ thế lực khắp nơi của Thương Huyền Thiên đều biết được tuyến đường của bọn họ, cũng dành sự chú ý tối cao vào hai người. Dù sao bây giờ Yêu Yêu cùng Chu Nguyên đề là người có thực lực cùng địa vị tối cao trong cả Chư Thiên này, nhất cử nhất động của họ đều ảnh hưởng tới tình thế của Chư Thiên.
Chỉ xét điểm này thì ngay cả bốn vị Cổ Tôn của Quy Khư Thần Điện cũng kém hơn.
- Yêu Yêu!
Tả Khâu Thanh Ngư đi vội tới, ôm chặt lấy Yêu Yêu, đôi mắt đẹp đỏ bừng, nói:
- Yêu Yêu có thể trở về, thật tố quá!
Yêu Yêu vỗ nhẹ lên lưng Tả Khâu Thanh Ngư, coi như đáp lại.
Tả Khâu Thanh Ngư buông tay khỏi Yêu Yêu, lại nhìn Chu Nguyên đứng như tượng gỗ ở bên cạnh với vẻ phức tạp, nói khẽ:
- Hắn còn chưa khỏi sao?
Yêu Yêu lắc nhẹ đầu.
- Không cần lo lắng, chắc chắn Chu Nguyên sẽ khá lên! – Tả Khâu Thanh Ngư nghiêm túc nói.
Yêu Yêu cười khẽ, sau đó nắm tay Chu Nguyên, cùng chào hỏi với mấy người Lý Khanh Thiền, Sở Thanh.
Lục La chạy chậm đến trước mặt Chu Nguyên, mở to đôi mắt đen lay láy, nói:
- Chu Nguyên, ta là Lục La đây, huynh thật không nhớ ra ta sao?
Đôi mắt đờ đẫn trống rỗng của Chu Nguyên phản chiếu khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Lục La, nhưng lại không hề có động tĩnh gì.
Lục La chờ một lát, khổ sở cúi đầu xuống, ở trên bờ vai nàng, một con chim nhỏ màu băng lam mổ nhẹ lên má nàng thể hiện sự an ủi.
Những người khác thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài.
- Yêu Yêu, ngươi vất vả rồi, tại trong Thương Huyền Thiên này, nếu có bất cứ chuyện gì cần, vậy cứ mở miệng. HIện tại Sở Thanh đã là chưởng giáo tân nhiệm của Thương Huyền tông rồi. – Lý Khanh Thiền nhìn Yêu Yêu, nói.
Sở Thanh ở bên sờ lên cái đầu trần trùng trục, mặt mũi tràn đầy vẻ chua xót:
- Thật ra sư đệ Chu Nguyên là thích hợp nhất ngồi lên vị trí chưởng giáo này. Nếu hắn tỉnh lại, ta thật muốn cầu cứu hắn giúp ta thoát khỏi bể khổ này.
- Ta muốn thăm động phủ trước đây chúng ta từng ở. – Trong đôi mắ đẹp của Yêu Yêu hiện lên vẻ hoài niệm, nói.
- Yên tâm, động phủ đó vẫn luôn được giữ lại cho hai người, không có bất cứ ai từng đi vào. – Sở Thanh nói.
- Cảm ơn! – Yêu Yêu gật đầu gửi lời cảm ơn, sau đó không nói thêm gì, chỉ dắt tay Chu Nguyên đi dọc theo con đường núi, đi từng bước vào trong Thương Huyền tông.
Mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau bọn họ mấy bước.
Vừa bước vào đường núi, liền có rất nhiều ánh mắt tò mò từ xung quanh bắn tới, đây đều là các đệ tử của Thương Huyền tông, ta phần đều là người mới, lúc này ai nấy đều dùng ánh mắt vô cùng tôn kính nhìn về phía đôi nam nữ đang đi trên đường núi đá kia.
Chắc hẳn vị nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng như tiên nữ hạ phàm này chính là Đệ Tam Thần trong truyền thuyết chứ? Dung nha khí chất như vậy quả thật là tụ linh khí thiên địa mà sinh, đủ để khiến cho vạn vật trở nên ảm đạm phai mờ. Trước đó, đám đệ tử còn cảm thấy trưởng lão Lý Khanh Thiền đã là xinh đẹp đến cực hạn rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy nữ hài này, bọn hắn mới hiểu, độ tột cùng của xinh đẹp là như thế nào.
Mà hiển nhiên, vị nam tử thân thể thẳng tắp ở bên cạnh chính là vị Thiên Chủ xuất thân từ Thương Huyền tông, Chu Nguyên.
Vô số đệ tử Thương Huyền tông hôm nay đều coi Chu Nguyên là thần tượng, là mục tiêu phấn đấu. Có lẽ ngay chính Chu Nguyên cũng không biết, địa vị của hắn trong lòng những đệ tử Thương Huyền Thiên này cao tới cỡ nào.
Cho nên, khi một nam một nữ đi qua, dù đường núi bốn phía vẫn im ắng, nhưng lại có từng đạo bóng người dùng sự tôn kính cùng sùng bái nhất, khom người hành lễ.
Yêu Yêu không để ý tới những chuyện này, nàng dắt tay Chu Nguyên đi qua đường núi dài dằng dặc, cuối cùng đi xuyên qua khu rừng núi thấp thoáng từng đỉnh lầu các quen thuộc kia.
Mãi đến khi có một tòa động phủ quen thuộc ánh vào cuối tầm mắt.
Có thể nói tòa động phủ này không phải là nơi có chất lượng cùng đẳng cấp tối cao của Thương Huyền tông, nhưng nó lại là nơi đặt biệt nhất trong lòng các đệ tử Thương Huyền tông ngày nay.