Chỉ là nếu Thánh Thần hủy diệt Chư Thiên, vậy thành Đại Chu cũng sẽ bị hủy diệt, vì Chu Nguyên, Tần Ngọc, cùng Chu Kình, Yêu Yêu vẫn mở miệng nói:
- Chưa nói tới việc muốn lột xác cũng cần thời gian, hơn nữa trong trận chiến cuối cùng Chu Nguyên còn thực hiện một đạo phong ấn, điều này làm cho quá trình lột xác của Thánh Thần trở nên chậm hơn rất nhiều.
Bốn vị Cổ Tôn gật đầu, đây miễn cưỡng coi như là một tin tức tốt, tuy rằng chỉ là có thêm một chút thời gian mà thôi.
- Yêu Yêu, Chư Thiên thật không còn hi vọng chống lại Thánh Thần sao? – Xích Cơ Cổ Tôn do dự một chút, hỏi.
Trong đại điện yên tĩnh lại, từng ánh mắt nhìn về phía Yêu Yêu.
Yêu Yêu trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Ai có thể biết trước được chuyện tương lai đây… Nếu thật không chống được, cũng là vì khí vận Chư Thiên đã hết.
Bốn vị Cổ Tôn nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, cuối cùng hàn huyên một lát, liền cáo từ rời đi.
Mà trong khoảng thời gian sau đó, Yêu Yêu liền mang theo Chu Nguyên đi dạo khắp vương cung, dạo qua cả thành Đại Chu, nơi mà nàng cùng hắn đã từng đi qua. Nàng muốn thử dùng những kí ức ngọt ngào này đánh thức nhân tính trong cơ thể Chu Nguyên.
Chỉ là, suốt một tháng qua rồi, con mắt Chu Nguyên vẫn cứ đờ đẫn, không hề dao động.
Nhưng Yêu Yêu cũng không từ bỏ, nàng xin phép Chu Kình cùng Tần Ngọc, sau đó mang theo Chu Nguyên ra khỏi Đại Chu vương triều.
Con đường mà Yêu Yêu dẫn Chu Nguyên đi, chính là con đường mà năm xưa khi hai người rời khỏi vương triều Đại Chu, đi qua đây để đến Thương Huyền Thiên.
Chỉ là, năm xưa người thiếu niên đi đường với tâm tình phấn chấn, tràn đầy sức sống cùng tự tin, hắn mang theo một người thiếu nữ thanh lãnh ít nói, cùng một con tiểu thú nghịch ngợm giảo hoạt, mở ra một hành trình đầy phấn khích.
Mà bây giờ, người thiếu niên đã không đứng tuổi, hắn trải qua vô số kiếp nạn, từ một kẻ vô danh nay đã trở thành cường giả đứng đầu nhất cả Chư Thiên này. Nhưng hắn giờ đây lại như tượng ta, không còn tình cảm, tựa như tượng gỗ, để mặc cho thiếu nữ nắm tay hắn từ từ tiến lên.
Chỉ có Thôn Thôn vẫn hóa thành bộ dánh nho nhỏ như năm xưa, chạy qua chạy lại dò đường.
Chỉ là khi đi ra khỏi cương vực của vương triều Đại Chu, Yêu Yêu lại thấy ở đằng trước có ba bóng người, hai nữ một nam, đều là người quen.
Chính là Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần.
Tô Ấu Vi vẫn mặc chiếc váy tím, dánh người mảnh khảnh như một đóa Hoa Tử Lan, đong đưa trong gió, phong thái động lòng người.
Võ Dao mặc váy đỏ, khí thế hiên ngang mà sắc bén, tựa như đóa hồng có gai.
Triệu Mục Thần thì mặc bộ áo đen, vẻ mặt phức tạp.
Tô Ấu Vi đi tới, nhìn chăm chú Chu Nguyên, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bi thương, nói khẽ:
- Ta có thể thử trò chuyện một chút với điện hạ không?
Yêu Yêu không từ chối, nàng kéo Chu Nguyên đi tới một gốc cây rừng ở một bên, còn tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho hắn.
Tô Ấu Vi ở một bên nhìn cảnh này, có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian này Yêu Yêu vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Chu Nguyên, mặc dù nàng có vẻ hơi vụng về, nhưng so với cảm giác không dính khói lửa trần gian khi xưa, giờ đây Yêu Yêu đã sinh động hơn rất nhiều.
Yêu Yêu sắp xếp cho Chu Nguyên ngồi xuống, liền chủ động đi ra xa.
Tô Ấu Vi thì ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên, nhẹ giọng thủ thỉ, nàng kể lại chuyện năm xưa khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, cũng thổ lộ ra tâm ý mà nữ hài giấu trong lòng suốt bao năm qua…
Chân trời dần kéo xuống, ánh sáng đỏ đậm chiếu rọi đại địa.
Ở dưới bóng cây, nữ hài váy tím nhẹ giọng trò chuyện với nam tử, ở cách đó không xa, nữ hài tuyệt mỹ mặc váy trắng lẳng lặng ngước đầu nhìn thiên khung, mà nữ hài váy đỏ thì dựa người vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt phượng hẹp dài hiện lên cảm xúc khó tả.
Ở chỗ càng xa, có nam tử áo đen đứng thẳng người, cẩn thận từng ly từng tí duy trì cân bằng, mặc cho tiểu thú Thôn Thôn ở trên đầu uể oải nghich tóc của mình.
Cảnh này thật sự rất đẹp, nhưng, điều kiện tiên quyết là, nam tử dưới bóng cây lại có thể nở ra nụ cười xán lạn như lúc trước mới được.
Khi tia sáng cuối cùng của ngày sắp sửa vụt tắt, Tô Ấu Vi đứng lên, đồng thời cũng đỡ Chu Nguyên lên.
Giờ đây hốc mắt của nàng đã đỏ bừng, trong đó hiện đầy tự trách cùng đau thương.
Yêu Yêu đi tới, nói khẽ:
- Yên tâm đi, ta sẽ chữa trị cho chàng.
- Yêu Yêu tỷ, tỷ vất vả rồi. – Tô Ấu Vi gật đầu, nói.
Yêu Yêu gật đầu, không nói thêm gì, nàng kéo tay Chu Nguyên, dẫn hắn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, mà Thôn Thôn thì không hề lưu luyến mà nhảy khỏi đầu Triệu Mục Thần, tiếp tục lên phía trước dò đường, để mặc Triệu Mục Thần đứng ở nguyên chỗ, mặt lộ vẻ không nỡ cùng phiền muộn.
Tô Ấu Vi nhìn một nam, một nữ, một nữ dần đi xa, ráng chiều cuối cùng rơi vào trên gương mặt của nàng, chiếu ra từng giọt nước mắt long lanh đang lăn dài trên mặt nàng.
- Thật ra cô cũng có thể đi cùng bọn họ. – Võ Dao đi tới bên cạnh Tô Ấu Vi, nói.
Tô Ấu Vi lắc đầu, lau nước mắt, nói khẽ:
- Không, đây là con đường của riêng của bọn họ, ta không thể chen chân vào.
- Ta chỉ cần được trông thấy bọn họ sống tốt là mãn nguyền rồi, không đòi hỏi gì thêm nữa.
Võ Dao thở dài, cũng được, dù sao Chư Thiên sắp sửa tận thế, đến lúc đó hết thảy đều hủy diệt, cũng không còn cần quan tâm tới đống chuyện lung tung rắc rối này nữa.
Sau khi chia tay mấy người Tô Ấu Vi, Yêu Yêu tiếp tục mang theo Chu Nguyên đi trên con đường chứa đầy hồi ức trước kia.
Những hình ảnh tốt đẹp năm xưa không ngừng hiện lên trong trí nhớ.
Bọn họ đã tới thành Thánh Tích, tòa thành thị này đã được xây dựng lại, chỉ là bây giờ Chư Thiên sắp sửa lâm vào tận thế, cả tòa thành có vẻ hơi náo động, thế là Yêu Yêu chỉ dẫn Chu Nguyên hơi dừng lại trên tường thành một lúc liền rời đi, đi đến Thánh Tích Chi Địa ở xa xa.
Năm đó, cũng chính ở chỗ này, Chu Nguyên gặp được lão tổ Thương Huyền, sau đó mở ra một hành trình mới.