- Nếu ta thật chế dưới tay Thánh Thần, thì ngươi cũng chết theo thôi. – Chu Nguyên thản nhiên nói.
Chu Nguyên mặc áo đen nói:
- Ngươi cho rằng sinh mệnh có hình thái đặc thù như ta sẽ quan tâm tới mấy chuyện đó à?
Chu Nguyên không khỏi trầm mặc lại.
Trầm mặc kéo dài một lát, Chu Nguyên mặc áo đen mới hờ hững nói:
- Hãy cho ta một cái lý do!
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên mặc áo đen trong gương, chậm rãi nói:
- Lý do của ta, không phải muốn nhờ ngươi cùng ta đi cứu vớt Chư Thiên này, mà là vì muốn nhờ ngươi giúp ta đánh bại Thánh Thần, có như thế, ta mới có thể tìm lại được Yêu Yêu.
- Nếu ngươi đúng là một bộ phận của ta, vậy sẽ có tình cảm giống ta, ta tin tưởng, ngươi sẽ không từ chối lý do này.
- Bởi vì… ta chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là ta.
Chu Nguyên đưa bàn tay ra, nói:
- Oán Long, ta cần ngươi!
Sự trầm mặc kéo dài hồi lâu.
Tưởng như toàn bộ không gian đều lâm vào tĩnh mịch vô tận.
Mãi tới một thời khắc nào đó, tấm kính đen dưới chân chợt nổi lên gợn sóng, một bóng người màu đen chậm rãi chui ra ngoài, đứng trước mặt Chu Nguyên.
Chu Nguyên mặc áo đen nhìn chằm chằm vào bàn ta đang vươn ra của Chu Nguyên, ánh mắt tràn ngập lạnh nhạt cùng bạo ngược của hắn dần trở nên bình thản.
Cuối cùng, hắn chậm rãi xòe bàn ay ra, đặt lên bàn tay Chu Nguyên.
- Hãy tìm nàng trở về, đây là lời hứa của ngươi với ta, nhớ kỹ!
Hai người đồng thời tiến thêm một bước, sau đó tựa như chất lỏng, chậm rãi dung hợp vào nhau.
- Rống!
Giờ khắc ấy, tưởng như trong hắc ám có vô tận ánh sáng nở rộ, tiếng long ngâm ầm ầm vang vọng, chỉ thấy có hai đầu Cự Long cổ xưa quấn quanh vào nhau.
Hai đầu Cự Long, một trắng một đen, Bạch long cổ xưa cùng chính khí, Hắc Long bạo ngược và hung tàn, tưởng như tự tập hết thảy sự đối lập của thế gian này.
Nhưng lúc này, cả hai đang dung hợp lại gần nhau.
Mà cũng chính trong nháy mắt đó, trong cơn hồng thủy hai màu đen trắng diệt thế, Thánh Thần đột nhiên cảm nhận được một cảm giác bất an dâng trào trong tâm.
Cảm giác ấy như tai họa ngập đầu sắp sửa giáng lâm.
Năm dưa trước khi ý chí Tổ Long thức tỉnh, Thánh Thần cũng từng có dự cảm như thế này. Nhưng bây giờ, dự cảm có vẻ còn mãnh liệt cùng khủng bố hơn so với lúc trước.
Trong hư không Hỗn Độn, bên trong thân ảnh khổng lồ đã bị dòng hồng thủy hai màu đen trắng mài mòn đến chỉ còn khoảng trăm trượng kia, hai mắt vốn đóng chặt của Chu Nguyên chợt chậm rãi mở ra.
Thần lực mênh mông quanh người hắn tựa như đều đang biến mất, nhưng hắn lại không hề kinh hoảng, trái lại mặt nở nụ cười.
Thân ảnh khổng lồ hội tụ từ thần lực lặng lẽ vỡ ra, để mặc cho dòng hồng thủy diệt thế hai màu đen trắng ở phía trước tràn tới, ở trong đó còn có một đạo thần lực chí cao đang trực chờ, muốn trọng thương Chu Nguyên.
Đón nhận dòng hồng thủy hai màu đen trắng, Chu Nguyên mỉm cười bước ra một bước, giờ khắc ấy, tưởng như có một thanh âm giống như tiếng ca vang lên khắp thế giới này, khiến cho vô số sinh linh không khỏi rung động ngẩng đầu.
- Ta có một hơi khí Huyền Hoàng, có thể nuốt Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh!
Trong chớp mắt khi tiếng ca ẩn thần bí ẩn chứa vận vị cổ xưa kia vang lên khắp c, chỉ thầy đỉnh đầu Chu Nguyên có một cột khí lưu phóng lên tận trời.
Dòng khi lưu có màu huyền hoàng, trong đó ẩn chứa ý vị nguyên hủy, tưởng như là lực lượng cổ xưa nhất của thiên địa này.
Khí huyền hoàng bay lên, sau đó vô số sinh linh Chư Thiên vốn đang kinh hoảng lại ngạc nhiên nhìn thấy, dòng hồng thủy hai màu đen trắng vốn phá vỡ thiên khung trút xuống kia nay lại đột nhiêng ngưng lại.
Cảnh tượng đó nhìn như thời gian cùng không gian đều bị đông kết lại.
Nhìn từ xa còn tưởng đây là một bức tranh miêu tả cảnh thác nước đổ xuống.
Sự đông kết kéo dài một hơi, sau đó dòng hồng thủy hai màu đen trắng bắt đầu cuốn ngược lại, cảm giác tựa như đang bị một luồng lực lượng mạnh mẽ nào đó kéo lại vậy.
Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, cơn hồng thủy hai màu đen trắng đang tàn phá Chư Thiên kia đã bị rút ra khỏi thiên khung.
Mà lúc này, trong hư không Hỗn Độn kia, đang có một vầng sáng Huyền Hoàng xoay tròn phía trên Chu Nguyên, khi dòng hồng thủy hai màu đen trắng cuốn về thì đều bị vòng sáng Huyền Hoàng này hút vào, sau đó bị tan rã không còn.
Sau khi hút hết phần hồng thủy hai màu đen trắng đang càn quét Chư Thiên, Chu Nguyên lại há mồm phun ra một cái, chỉ thấy có một đóa Huyền Hoàng Liên Hoa từ từ nở rộ, đóa hoa sen trực tiếp bay về phía dòng hồng thủy hai màu đen trắng đang tràn ngập khắp hư không Hỗn Độn kia, nhập vào bên trong, ngay sau đó, chỉ thấy dòng hồng thủy hai màu đen trắng khủng bố này bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ kinh người, cuối cùng triệt để biến mất giữa thiên địa.
Mà đó Huyền Hoàng Liên Hoa thì vẫn cứ sáng tỏ thần bí, chầm chậm tung bay tới dưới chân Chu Nguyên.
Lúc này, vẻ mặt Chu Nguyên đã trở nên bình tĩnh, thần quang sáng chói trong mắt đã rút đi, đôi mắt trở nên ôn hòa mà thâm thúy, khí tức cũng có biến hóa cực lớn.
Đó là một loại khí tức như nguyên thủy nhất, cổ xưa nhất…
Tưởng như từ thuở thiên địa còn sơ khai, khi Tổ Long ra đời.
Ầm!
Chợt, hư không trước người Chư Thiên vỡ ra, có một đạo lực lượng đánh tới, đạo lực lượng này ẩn chứa ý vị tối cao, không sai khác lắm với lực lượng tỏa ra từ trong cơ thể Chu Nguyên.
Đây chính là đạo thần lực chí cao mà Thánh Thần dốc hết tất cả ngưng luyện mà thành.
Chỉ là mới một lát trước đây, đạo thần lực chí cao này còn khiến cho Chu Nguyên cảm thấy nguy cơ trí mạng, mà giờ phút này, cảm nhận lại đã hoàn toàn khác biệt.
Chu Nguyên bình tĩnh vươn bàn tay, nhẹ nhàng trùm lên.
Bàn tay kia như bao trùm cả Thiên Nguyên Giới, vô số sinh linh ngẩng đầu lên, đều nhìn thấy một bóng đen khổng lồ nhìn không thấy cuối đang hạ xống, uy áp tỏa ra khiến cho thần hồn không khỏi run rẩy.
Bàn ay che trời, va chạm cùng đạo thần lực chí cao kia, nhưng không hề có âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bởi vì khi bàn tay áp xuống, đạo thần lực chí cao kia đã lặng lẽ vỡ tan.