Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1797 - Chương 1796: Nguyên Tôn (1)

Chưa xác định
Chương 1796: Nguyên Tôn (1)

Bởi vì, thần lực chí cao ẩn chứa trong bàn tay còn mạnh mẽ hơn nhiều so với nó.

Sau khi tiêu diệt đạo thần lực chí cao mà Thánh Thần phải dốc hết sức mới luyện thành này, ánh mắt đạm mạc của Chu Nguyên nhìn về nơi nào đó trong hư không.

Dưới cái nhìn của hắn, hư không nơi đó bắt đầu vặn vẹo, sau đó một bóng người chật vật bị rơi ra, chính là Thánh Thần.

Lúc này, sắc mặt của hắn tràn đầy vẻ khó tin, nhìn Chu Nguyên, thốt lên:

- Ngươi, ngươi đã bước qua bước cuối cùng kia rồi? Không thể nào! Không thể nào!

Lúc này, Chu Nguyên tạo cho Thánh Thần một cảm giác áp lực cực kì lớn. Mà lại Thần có thể cảm nhận được một luồng lực lượng quen thuộc tỏa ra từ trên thân Chu Nguyên, đó là loại lực lượng mà Thần vẫn mơ ước vô số năm qua, vì đạt được lực lượng này, Thần bày ra vô số mưu đồ, trả giá bao nhiêu công sức. Nhưng Thần không thể ngờ tới, người đầu tiên đạt được nguồn lực lượng này lại là Chu Nguyên.

Lực lượng ấy chính là Tổ Long chi khí, cũng chính là thần lực chí cao của Thiên Nguyên Giới này!

Điều này khiến cho Thánh Thần gặp phải đả kích cực lớn, Thần vốn kiêu ngạo vì bản thân là Tiên Thiên Thần Linh, xem hết thảy sinh linh Chư Thiên là kiến hôi, cho dù là kẻ phàm nhân như Chu Nguyên đã thành Thần, cũng bị Thánh Thần coi như đê tiện. Nhưng mà bây giờ, chính người mà Thần cho là kẻ đê tiện, lại vượt qua Thần một bước, đạt được Tổ Long chi khí!

Vẻ mặt Chu Nguyên đạm mạc, kể từ lúc hắn dung hợp Thánh Long, Oán Long, hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng, chinh chính tu luyện Tổ Long Kinh đến cảnh giới tối cao, thì trận Thần chiến này đã đến hồi kết thúc.

Điều làm hắn xúc động nhất là, chính thứ Oán Long Độc từng dày vò hắn sống không bằng chết kia, vào giờ khắc cuối cùng, lại cho hắn sự trợ giúp vô cùng to lớn.

Quả nhiên, thế gian này không có ai vô duyên vô cớ gặp phải trắc trở, chỉ cần có thể kiên trì vượt qua, những trắc trở khó khăn đó sẽ giúp ngươi trở nên càng thêm mạnh mẽ.

- Ngươi thua rồi! – Chu Nguyên thản nhiên nói.

Thánh Thần trầm mặc một lát, nói”

- Cho tới bây giờ ta chỉ coi Đệ Tam Thần là kẻ địch tiềm ẩn, nhưng không ngờ tới, cuối cùng lại là một kẻ phàm nhân vượt trước ta một bước, đạt tới cảnh giới kia.

Chu Nguyên bình tĩnh nghe, cũng không có chút nào vui mừng, chỉ nói:

- Thánh Thần, Thiên Nguyên Giới có tiềm lực vô tận, đáng tiếc bị ngươi kiềm chế vô số năm. Sự tồn tại của ngươi khiến cho thiên địa đều ghét, bây giờ đã đến lúc ngươi phải biến mất rồi.

Mặt Thánh Thần lộ vẻ âm trầm, nói:

- Ăn nói bậy bạ, năm xưa Tổ Long từ bỏ Tiên Thiên Thần Linh, bởi vì Thần cảm hấy chúng ta không thể khống chế thế giới này, nên muốn sáng tạo ra vạn vật. Nhưng theo ta thấy, nếu để cho Tiên Thiên Thần Linh chúng ta tiếp tục phát triển, phương thế giới này sẽ đạt được thành tựu vượ xa so với hiện tại.

Chu Nguyên lắc đầu nói:

- Ngươi sẽ không thể nhìn thấy được tương lai của Thiên Nguyên Giới này.

Thánh Thần cười lạnh một tiếng, nói:

- Chu Nguyên, cũng đừng vội đắc ý. Dù cho ngươi thắng thì lại có thể làm sao? Người mà ngươi mong nhớ nhất đã mãi mãi không thể trở về bên ngươi.

- Yêu Yêu đã hóa thành thần cốt của ngươi, nếu ngươi lấy thần cốt ra ngoài, cảnh giới của ngươi sẽ lập tức hạ thấp xuống, mà mất đi thần lực chí cao, dù đã có thần cốt, ngươi cũng không còn năng lực điểm hóa để nàng tỉnh lại.

- Đây là một nan đề vô giải. Cho nê, Chu Nguyên, dù ngươi thắng ta, nhưng cũng không thể tìm lại người mà ngươi muốn tìm, trong thế gian này, muốn có được cái gì, thì cũng phải đánh đổi một số thứ. Ngươi trở thành Đệ Nhất Thần, nhưng cái giá phải trả là ngươi đã mất đi người mà ngươi yêu nhất.

Sắc mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ lạnh lùng, hai bàn tay khép lại.

Oanh!

Chỉ thấy giữa thiên địa hiện ra hai bàn tay Huyền Hoàng khổng lồ, hai bàn tay nhắm về phía Thánh Thần, dần khép lại.

Mà thần lực mênh mông bộc phát quanh thân Thánh Thần cũng không tạo ra bất cứ tác dụng gì, cuối cùng thân thể hắn ầm vang sụp đổ, hóa thành một vùng đại dương màu trắng đen mênh mông.

Khí Huyền Hoàng quét xuống, xóa đi ý chí Thánh Thần ẩn giấu trong Hỗn Độn m Dương Hải.

- Aaaa…!

Một tiếng hét thảm thiết thê lương vang vọng lên khắp Thiên Nguyên Giới.

- Ta không cam tâm….!

Vẻ mặt Chu Nguyên hờ hững, hắn ngồi xếp bằng xuống, hai mắt dần khép lại, bàn tay Huyền Hoàng khổng lồ duy trì tư thế trấn áp Hỗn Độn m Dương Hải.

Cuộc chiến giữa hai Thần đã kết thúc, nhưng còn cần thêm chút thời gian để tiêu diệt hoàn toàn ý chí tthanh.

Nhưng Chu Nguyên chờ được thời gian này.

Khi hắn ngồi xếp bằng xuống hư không Hỗn Độn, khí Huyền Hoàng dâng lên trên đỉnh đầu hắn, trogn mơ hồ như biến thành một đầu Cự Long khổng lồ nhìn không thấy cuối, Cự Long ngửa đầu lên thét dài, tựa như tuyên bố Thiên Nguyên Giới bước vào một thời đại mới.

Trong Chư Thiên, từng cơn mưa chứa đựng nguyên khí cực kì tinh thuần trút xuống, sinh linh Chư Thiên cũng cảm nhận dược nguyên khí tự thân đang liên tục tăng lên.

Đây tưởng như là một trận tiệc mừng sau đại thắng.

Thế là, sinh linh Chư Thiên bạo phát ra tiếng reo hò kinh thiên động địa, vô số người vui đến phát khóc, quỳ gói xuống đất.

Bọn họ cảm giác được, bóng ma sợ hãi bao phủ trên đỉnh đầu Chư Thiên vạn vạn năm qua nay đã thực sự biến mất.

Về sau, Chư Thiên sẽ tiến sang trang mới.

Bên trong Thương Huyền tông, bốn vị Cổ Tôn Thương Uyên, Kim La, Đế Long, Xích Cơ cũng kinh ngạc ngước nhìn thương khung, bọn họ có thể trông thấy trong hư không Hỗn Độn kia có hai bàn tay Huyền Hoàng khổng lồ đang chập lại, trấn áp Thánh Thần vào bên trong.

Bọn họ nhìn một hồi lâu, chợt nước mắt đã tuôn đầy mặt, bởi vì chỉ có những người từng trải qua cuộc chiến diệt giới năm xưa như bọn họ mới có thể hiểu hòa bình là trân quý đến nhường nào.

Vô số tiền bối Chư Thiên, sóng sau tiếp sóng trước, không ngừng ngã xuống, để đổi lấy cho Chư Thiên kéo dài, mà nay, sự hi sinh của họ cũng không uổng phí, cuối cùng Chư Thiên đã nghênh đón hòa bình thật sự.

Giờ khắc này, bốn vị Cổ Tôn chậm rãi quỳ xuống đất, trịnh trọng cúi người đối với bên ngoài hư không.

Rầm rầm!

Bình Luận (0)
Comment