Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1798 - Chương 1797: Nguyên Tôn (2)

Chưa xác định
Chương 1797: Nguyên Tôn (2)

Các Thánh Giả khác cũng tràn đầy kích động cùng cuồng nhiệt, cung kính quỳ xuống.

Chu Nguyên ngăn cơn sóng dữ, trấn áp Thánh Thần, cứu vớt vô số sinh linh Chư Thiên, lập nên công lao khoáng thế, giai thoại này chắc chắc sẽ được lưu truyền vĩnh viễn trong dòng sông lịch sử của Thiên Nguyên Giới.

Mà khi Chư Thiên lâm vào trong cơn cuồng hoan, thì bên Thánh tộc lại bị bầu không khí tuyệt vọng, sợ hãi bao phủ.

Bên trên Thánh Sơn, Thái Di cùng các Cổ Thánh Thánh tộc trắng bệch cả mặt, nhìn về phương hướng hư không Hỗn Độn, bọn hắn vẫn chưa thể tin được, Thánh Thần chí cao vô thượng của bọn hắn lại có thẻ thua dưới tay Chu Nguyên.

Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy.

Đứng ở trên Thánh Sơn, bọn hắn có thể nghe thấy vô số tiếng kêu rên tuyệt vọng của các tộc nhân, vô số người gặp phải tín ngưỡng sụp đổ, lựa chọn tự bạo.

- Thánh tộc ta đến đây là hết rồi ư? – Nam Minh Cổ Thánh ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm tự hỏi.

Các Cổ Thánh khác cũng lộ vẻ mặt u ám, tựa như mất tất cả tinh khí thần.

Bây giờ Thánh Thần đã bị trấn áp, tuy rằng thời kỳ thượng cổ Thánh Thần cũng từng bị trấn áp một lần, nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác nhau.:Lầm này Chu Nguyên đã đạt tới cảnh giới trước nay chưa từng có, hắn cũng không phải là ý chí Tổ Long không trọn vẹn năm xưa, nên hắn ắt sẽ triệt để trấn áp cho đến khi ý chí Thánh Thần thực sự tiêu vong mới thôi.

Đối mặt với tình hình này, đừng nói là kẻ bình thường, ngay cả những Cổ Thánh như bọn hắn cũng như mất đi tín ngưỡng, trở nên mêm mang.

- Không cần uể oải, mặc dù Thánh Thần thật bại, nhưng Thánh tộc ta vẫn chưa đi tới đường cùng! – Bất chợt, Thái Di Cổ Thánh trầm giọng nói.

Các Cổ Thánh khác nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Thái Di Cổ Thánh, không hiểu ông ta muốn nói gì.

Đón nhận ánh mắt nghi hoặc từ bốn phía, Thái Di Cổ Thánh thở dài một hơi, nói:

- Thật ra ta cũng từng nhận được một đạo thần dụ của Thánh Thần, bây giờ ngẫm lại, có lẽ Thánh Thần cũng từng nhìn thấy một chút dấu vết về kết quả tương lai từ trong cõi U Minh rồi.

Thái Di Cổ Thánh xé mở quần áo, đầu ngón tay vạch ra máu thịt, sau đó các Cổ Thánh khác không khỏi khiếp sợ khi nhìn thấy, ở bên trong máu thịt của Thái Di Cổ Thánh có để một viên trứng đen thần bí, nhìn mà phát khiếp.

- Đây là Thánh Thần từ khi sinh ra đã suy nghĩ ra một con đường khác, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì đây coi như là hậu duệ của than, Thần sẽ kế thừa tất cả tin hoa của than, chờ qua một thời gian, Thần sẽ càng thêm mạnh mẽ so với Thánh Thần năm xưa.

Các Cổ Thánh khác khiếp sợ nhìn viên trứng đen rung động trong máu thịt kia, một lát sau, ánh mắt bọn hắn cũng dần cuồng nhiệt.

- Thế nhưng phải chờ đến lúc nào cho tới khi Thần trưởng thành đây? Bây giờ tên Chu Nguyên kia đã mạnh mẽ như thế, nếu để hắn phát hiện, vậy Thánh tộc ta còn có tương lai gì nữa? – Nhưng lại có Cổ Thánh lo lắng nói.

Thái Di Cổ Thánh gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Cho nên chúng ta cần rời đi, rời khỏi Thiên Nguyên Giới!

Các Cổ Thánh khác nghe vậy không khỏi sợ ngây người, rung động nhìn qua Thái Di. Nếu không phải quả trứng màu đen tỏa ra khí tức làm cho mọi người đều hiểu đây đích thật là nguồn gốc từ Thánh Thần, thì sợ rằng tất cả đã cho rằng Thái Di điên rồi.

Bởi vì trong mắt bọn họ, Thiên Nguyên Giới mênh mông như vậy, muốn rời đi, sẽ đi bằng cách nào?

- Thánh Thần từng nói với ta, Thiên Nguyên Giới tuy là đại giới, nhưng ở bên ngoài đại giới còn có Đại Trụ. Đem so Thiên Nguyên Giới so với Đại Trụ, thì tương tự như đem một mảnh đại lục so với cả Thiên Nguyên Giới vậy.

- Trong những năm tháng bị trấn áp trước đây, Thánh Thần từng phái phân thân rời khỏi giới này, đồng thời chuẩn bị một đường lui cho chúng ta.

- Chỉ cần chúng ta rời khỏi Thiên Nguyên Giới, tiến về Giới Trụ bên ngoài, chờ đợi tiểu Thánh Thần lớn mạnh, rồi tương lại sẽ có lúc chúng ta lại giết trở về Thiên Nguyên Giới! – Nói tới đây, trong mắt Thái Di đã tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.

Các Cổ Thánh khác cũng không khỏi hô hấp dồn dập lên.

Bây giờ Thánh tộc đã đứng trước tuyệt cảnh diệt vong, tuy rằng tiến về Đại Trụ thần bí kia thật khiến cho người ta cảm thấy e ngại bất an, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là ở lại chờ đợi bị tiêu diệt.

- Làm thế nào để đi ra ngoài giới? Với năng lực của chúng ta thì sợ rằng không đủ để đi qua. – Thiên Trảm Cổ Thánh chần chờ nói.

Thái Di Cổ Thánh cười cườ, quay người đi vào trong tòa thánh điện kia, ở trung tâm của thánh điện, là vùng hắc động tối tăm sâu không thấy đáy.

Nơi này chính là nơi mà Thánh Thần từng ngủ say, nhưng không ai biết được, tòa lỗ đen này cũng chính là một đường hầm xuyên giới do chính Thánh Thần tạo ra, để kết nối với ngoài giới.

Ánh măt của các Cổ Thánh dừng lại tại trên lỗ đen hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng một cái.

- Thông báo cho toàn bộ tộc nhân Thánh tộc, tập kết nhân mã, lập tức thoát khỏi Thiên Nguyên Giới!

Quá trình trấn áp trong hư không Hỗn Độn kéo dài tới mười năm.

Trải qua mười năm sau, khi Chu Nguyên mở mắt ra, bàn tay Huyền Hoàng khổng lồ đứng sừng sững giữa hư không đã tiêu tán, chỉ để lại một vũng nước hồ màu trắng đen bay lơ lửng, tỏa ra thần uy vô cùng thuần túy.

Đây chính là căn nguyên của Thánh Thần, Hỗn Độn m Dương Hải.

Chỉ là lúc này ý chí của Thánh Thần đã bị xóa đi, để lại một đạo Tiên Thiên Thần Vật thuần túy.

Đến tận đây, tồn tại từng mang lại vô số đau thương cho Thiên Nguyên Giới này đã triệt để tiêu vong dưới tay Chu Nguyên.

- Chúc mừng Nguyên Tôn, công sức mười năm nay đã đại thành, sinh linh Chư Thiên từ nay hưởng phúc. – Lúc này, đột nhiên có âm thanh cung kính truyền tới từ cách đó không xa.

Chu Nguyên quay đầu, nhìn thấy bốn vị Cổ Tôn là Kim La, Thương Uyên, Đế Long, Xích Cơ đứng ở nơi đó, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kính ý.

- Nguyên Tôn? – Chu Nguyên cười cười.

Kim La Cổ Tôn cười nói:

- Trong mười năm qua, sinh linh Chư Thiên vì cảm niệm công lao cứu thế của ngài, đều tôn xưng ngài là Nguyên Tôn.

Bình Luận (0)
Comment