Chu Nguyên cười một tiếng, cũng không hứng thú lắm với xưng hô này, nhưng nếu người khác đã muốn gọi như vậy, vậy hắn cũng không cần sửa đổi, lúc này lực chú ý của hắn đang tập trung vào vũng Hỗn Độn m Dương Hải kia.
- Không biết Nguyên Tôn muốn xử lý vật này thế nào? – Kim La Cổ Tôn hỏi.
Chu Nguyên nhìn chăm chú Hỗn Độn m Dương Hải hồi lâu, mới bình tĩnh nói:
- Ta muốn hoàn thành bước cuối cùng khi Tổ Long sáng thế nhưng chưa kịp hoàn thành, lấy vật này trồng thần cốt, mở ra con đường thành Thần cho toàn bộ sinh linh Chư Thiên!
Mấy người Kim La, Thương Uyên nghe thấy thế không khỏi chấn động mạnh, khó có thể tin nhìn Chu Nguyên. Bọn họ không ngờ tới, Chu Nguyên lại từ bỏ vật Tiên Thiên Thần Vật này không chiếm làm của riêng, ngược lại dùng nó để tạo phúc cho Chư Thiên.
Kể từ đó, tương lai của sinh linh Chư Thiên, đều sẽ có hi vọng thành Thần, trong số đó cũng bao gồm cả bốn người bọn họ.
Nhất thời, bốn người kích động đến mức nghẹn ngào, cuối cùng chỉ có thể khom mình thật sâu trước Chu Nguyên.
- Chúng ta thay mặt sinh linh Chư Thiên bái tạ Nguyên Tôn!
Chu Nguyên cười cười, không nói thêm gì, hai tay hợp lại, chỉ thấy Hỗn Độn m Dương Hải đột nhiên vỡ ra.
Soạt!
Một cơn mưa màu trắng đen đột nhiên xuất hiện, vẩy khắp Thiên Nguyên Giới.
Vô số sinh linh ngửa đầu, mặc cho hạt mưa màu trắng đen kia rơi vào trên thân thể, giờ khắc này, bọn hắn có hể cảm giác được một cách mơ hồ, rằng tại nơi sâu nhất trong thân thể mình, có đồ vật thần kỳ nào đó đang dần mọc rễ, nảy mầm.
Vật ấy, đại biểu cho tương lai.
Mà cùng lúc đó, âm thanh vang dội của Chu Nguyên cũng vang lên, truyền vào trong tai của mỗi sinh linh trong thiên địa này.
- Nguyện tương lai, Thiên Nguyên Giới ta người người kiệt xuất, người người đều có thể nhập Thần!
m thanh vang dội vang vọng thật lâu.
Vô số sinh linh như ngộ ra, vô cùng kích động, quỳ lạy thiên địa.
Bên ngoài hư không Hỗn Độn, sau khi Chu Nguyên tuyên bố Chư Thiên, tâm tình bốn vị Cổ Tôn cũng dần bình ổn lại, Kim La Cổ Tôn nói:
- Khởi bẩm Nguyên Tôn, trước đây trong lúc ngài trấn áp Thánh Thần, đại quân Chư Thiên ta lại tiến hành chinh phạt Thiên Vực Thánh tộc, nhưng lại phát hiện bên trong không còn một ai.
Ánh mắt thâm thúy của Chu Nguyên nhìn xuyên qua hư không, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bọn hắn rời đi rồi.
- Rời đi? – Mấy người Kim La không khỏi kinh ngạc.
- Mặc dù Thiên Nguyên Giới mênh mông bao la, nhưng bên ngoài giới này còn có huyền diệu khác, có thể gọi đó là Trụ. Thánh Thần đã lưu lại một con đường lui cho Thánh tộc, không chỉ như thế, Thần còn để lại một quả trứng Thần, đó là sản phẩm do Thánh Thần tỉ mỉ chế tạo, tương lai nếu nó trưởng thành, có lẽ sẽ đạt được thành tựu còn hơn Thánh Thần bây giờ. – Chu Nguyên nói.
- Trụ ở ngoài giới? Trứng Thần? – mấy người Kim La Cổ Tôn không khỏi rung động, chợt vội la lên:
- Đây chẳng phải là thả hổ về rừng ư?
- Chờ đến lúc bọn hắn trở về, thì Thiên Nguyên Giới đã không còn như xưa. Trong mười năm này, ta đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy một góc của tương lai, tự sẽ có tồn tại cái thế thu thập đứa con của Thánh Thần, không cần lo lắng.
Chu Nguyên nhìn qua bên ngoài hư không mênh mông, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Bởi vì trong một lần tình cờ hắn nhìn thấy một góc của tương lai, thấy được đứa con của Thánh Thần ngã xuống.
Ở trong hình ảnh đó, đứng ở phía trước đứa con của Thánh Thần là ba bóng người vĩ ngạn không rõ hình dáng đứng giữa không trung, quang ảnh ba người chiếu sáng vạn cổ, mà một phương thế giới lại có thể nuôi dưỡng ra được ba nhân vật bực này, có thể thấy được tiềm lực cường thịnh của thế giới đó.
Giới Trụ quả là tràn đầy thần bí và đầy mị lực.
Chỉ là hôm nay hắn còn chưa muốn quan tâm tới chuyện này, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Chu Nguyên thu ánh mắt, nhìn bốn vị Cổ Tôn, nói:
- Bây giờ đã xử lý xong chuyện của Chư Thiên, về sau cũng nên làm chuyện của chính ta.
Chợt hắn khẽ cười một tiếng với hư không, lẩm bẩm nói:
- Thánh Thần, ngươi từng nói ta không thể làm được, bây giờ, ta càng muốn làm cho ngươi thấy.
Tiếng nói vừa dứt, Chu Nguyên đột nhiên đưa bàn tay đâm vào trong cơ thể mình, sau đó chậm rãi kéo ra, chỉ thấy mơ hồ như có một đoạn xương cốt màu vang bị hắn rút ra từ nơi sâu nhất trong thân thể.
Mấy người Kim La thấy thế, kinh hãi muốn chết, vội vàng nhào tới:
- Nguyên Tôn, không thể làm vậy được, đây là thần cốt! Một khi ngài rút nó ra, vậy thần lực suốt đời của ngài đều sẽ hóa thành hư vô!
m thanh của Thương Uyên khàn giọng vang lên:
- Chu Nguyên, đừng lỗ mãng, dù ngươi có kéo được thần cốt ra, nhưng không có thực lực của Đệ Nhất Thần, cũng không thể điểm hóa được cho Yêu Yêu trở về!
Nhưng Chu Nguyên vẫn không đáp lại bọn hắn, Thần lực dâng trào, thân ảnh bốn người đã bị đẩy lùi, mà cuối cùng, thần cốt triệt để bị rút ra.
Chu Nguyên nhìn đoạn thần cốt màu vàng trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ ra ý cười đầy ôn nhu, hắn nói khẽ:
- Yêu Yêu, chịu khó chờ ta một chút.
Bàn tay hắn đưa ra, thần cốt màu vàng lập tức rơi xuống phía dưới, hóa thành kim quang bay về phía Thương Huyền Thiên, bắn vào trong tòa động phủ kia của Thương Huyền tông, cuối cùng trực tiếp chui vào trong cây đào ấy.
Thôn Thôn vốn đang trấn thủ ở cửa động đột nhiên đứng dậu, bởi vì nó nghe thấy tiếng nói của Chu Nguyên truyền vào trong ai.
- Thôn Thôn, hãy trấn thủ nơi đây trăm năm, trăm năm sau ta sẽ trở về!
Thôn Thôn như hiểu ra điều gì, trong đôi thú đồng hiện lên vẻ không bỏ, nhưng cuối cùng chỉ rống lên vài tiếng trầm thấp.
Cùng lúc đó, bên ngoài hư không Hỗn Độn, thân ảnh Chu Nguyên bắt đầu hư hóa, cuối cùng trong ánh mắt đầy bi thương của bốn người Kim La, Thương Uyên, ầm vang vỡ vụn.
Hàng vạn điểm sáng rơi vãi khắp Chư Thiên.
Một ngày này, Thánh Thần, kẻ đã làm hại Thiên Nguyên Giới vô số năm, đã triệt để bị xóa đi, mà Nguyên Tôn dùng Hỗn Độn m Dương Hải làm môi giới, thi triển thần thông, gieo trồng thần cốt vào cho sinh linh Chư Thiên, sau đó, ngài rút ra thần cốt, tự nát thần thể, biến mất không còn tung tích.